Khi Lộ Khiết dứt lời cả căn phòng chìm trong im lặng, bóng tối bao trùm hai con người, kẻ bất cần người suy tư.
Không khí áp bức đến mức khó thở, làm cổ họng của Cố Duật như có thứ gì đó chặn lại, lòng ngực ứ nghẹn, là do anh không cho cô lý do đến gần sao? Vậy bây giờ anh mở lòng có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn?
" Vậy em... có thể... đến bên cạnh anh "
Cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn, quả thật những lời này đối với anh rất khó nói.
" Ha, Cố Duật, là do anh ngu xuẩn hay tự cho là mình thông minh? Hiện tại trong mắt tôi anh không phải là một người chồng, càng không phải là người tôi yêu sâu đậm, vậy anh lấy tư cách gì mà dám nói tôi có thể đến bên cạnh anh? "
Lộ Khiết cười đểu đáp, khi mọi chuyện còn trong tầm với thì anh lại vô tâm hất hủi, trong lòng cô anh đã không còn là chàng trai năm xưa nữa, hiện tại anh vốn dĩ không có tư cách đó.
" Lộ Khiết em dường như không xem tôi ra gì nữa rồi "
Cố Duật nắm chặt tay lại, ánh mặt tối lại nhìn Lộ Khiết, tại sao cô lại quật cường như vậy? Ngoan ngoãn nghe lời anh không phải tốt hơn sao?
" Đúng, tôi chính là không xem anh ra gì, hay là nên nói tôi phải xem trọng người đã nhẫn tâm gián tiếp giết chết ba tôi? Anh của hiện tại trong mắt tôi đến hạt cát cũng không bằng "
Lộ Khiết trừng mắt như có như không thách thức anh, nên nói cô phải xem trọng người đã gián tiếp giết chết ba cô sao? Cái suy nghĩ ngu xuẩn của anh thật sự rất buồn cười, quả thật rất buồn cười.
" Lộ Khiết, không chỉnh em, em liền xem tôi không ra gì "
Cố Duật đứng dậy đi đến đối diện cô, bàn tay to lớn nắm tóc cô giật về phía sau, để ánh mắt cô đối diện với ánh mắt của anh.
Cho dù da đầu bị nắm đến đau đớn cô vẫn quật cường không phát ra tiếng nào, chỉ đổi lại giọng nói vừa lạnh nhạt vừa xa cách.
" Phải, anh có ngon thì nên một lần giết chết tôi đi "
" Khiết nhi a, em nghĩ rằng tôi không dám giết em? Nhưng mà thay vì giết em, tôi còn có trò vui mới "
Cố Duật buông bàn tay đang nắm tóc cô ra, vuốt ve khuôn mặt cô, lại vỗ nhẹ, khuôn mặt nở nụ cười quỷ quyệt.
" Anh định làm gì? Muốn gì thì cứ hành hạ tôi, tôi cấm anh đụng vào người thân của tôi "
Lộ Khiết như hiểu được ý định của anh, trong lòng hoảng loạn, mẹ chính là điểm nguyệt của cô, nếu mẹ không còn nữa thì hy vọng sống cuối cùng của cô cũng dập tắt, cô không thể nào cho anh đụng đến mẹ cô.
" Đã lâu rồi, chưa hỏi " Mẹ vợ " nhỉ? " Cũng phải dành một chút thời gian đi hỏi thăm Thẩm phu nhân "
Cố Duật cười quỷ quyệt, nhấn mạnh từ "Thẩm phu nhân", cũng như muốn nhắc nhở cô, người của Thẩm gia vẫn còn tồn tại, anh chưa buông tha đâu.
Lộ Khiết trừng mắt, thân thể vì tức giận mà không ngừng run rẩy, ánh mắt nếu có giết người thì Cố Duật là người chết đầu tiên.
" Anh, nếu dám làm gì mẹ tôi thì cả đời này đừng mong tôi tha thứ cho anh ".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sắp ngược nam aaa:>