Một tháng sau.
Từ ngày Lộ Khiết lạnh nhạt, phớt lờ anh đi, anh không còn tâm trạng nào chú tâm vào công việc nữa.
Ngày ngày vẫn bên cạnh cô, chăm sóc quan tâm cô, mọi công việc anh đều đem vào thư phòng.
Mỗi ngày cô đều xem anh như vô hình, dù có xuất hiện hay không thì vẫn không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt riêng tư của cô.
Chỉ là sợi dây xích dài ngoằn ngòe anh vẫn không tháo ra, cô chán ghét nó, nó giống như con rết xiết chặt cô, muốn thở cũng không thể nổi.
Càng giống như tù nhân, anh cắt đứt mọi liên lạc của cô với thế giới bên ngoài, ngày ngày đối diện với căn phòng bốn bức tường.
Ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại ngồi thẫn thờ, buồn chán thì lại ra cửa sổ, đến ánh nắng mặt trời cũng chỉ phản chiếu trên cửa sổ, hấp thụ một chút không khí trong lành cũng không thể được.
Mỗi bước chân sợi dây xích lại phát ra âm thanh, nó khiến cô nghe chói tai, chả khác nào muốn nói cho cô biết cô đang bị cầm tù.
" Khiết nhi, lại đây ăn sáng đi "
Cố Duật mở cửa phòng ngủ, thấy thân hình mảnh mai gầy gò được mặc một chiếc đầm trắng ngồi ngay cửa sổ thẫn thờ, lòng liền một trận đau nhói.
Cô dường như ốm đi rất nhiều, ốm đến mức chỉ cần gió thổi anh cũng sợ cô sẽ ngã.
Dường như mỗi lần ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt lại nhìn phía xa xa vô hướng, lòng lại thẫn thờ như người vô hồn.
Cô ít nói hơn, cô không còn cười nữa, từ khi anh cướp mất sự tự do của cô đến bây giờ, cô chưa bao giờ nở nụ cười, nụ cười của cô gái năm đó không còn thấy trên khuôn mặt của cô nữa.
" Khiết nhi, ngoan lại đây ăn sáng "
Cố Duật bưng đồ ăn để lên tủ cạnh giường, bản thân đi đến cửa sổ vuốt nhẹ tóc cô, giống như sợ mạnh tay mỗi thứ sẽ nứt vỡ.
" Không ăn "
Lộ Khiết ánh mắt vẫn vô hồn, miệng máy móc đáp, đã 1 tháng cô không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ngày ngày cứ như con rối tròn phòng ngủ, mọi phương tiện liên lạc cũng bị cắt đứt.
Bản tính của anh đã bá đạo ích kỷ như vậy, rời khỏi anh sao? Cô sắp không còn sức nữa rồi.
" Ngoan, em đã rất gầy rồi, nếu tiếp tục như vậy sẽ không ổn "
" Không ăn "
Vẫn là tiếng đáp lạnh nhạt của Lộ Khiết, chỉ khi cô rất đói, cô mới động một hai muỗng cơm mà thôi.
" Hmm, Khiết nhi "
Cố Duật thở dài, ôm cô vào lòng, rồi lại gọi tên cô, cái tên này cả nằm trong mơ anh cũng gọi.
Anh dường như đã xem cô là chấp niệm trong lòng, mà chấp niệm chính là không thể dứt bỏ được.
" Anh đừng làm phiền tôi đi đi "
Lộ Khiết mắt vẫn hướng đến cửa sổ, miệng lại máy móc đáp lời, đã làm con rối, cứ vậy mà làm con rối đi, không bận tâm sẽ không đau đớn.
" Khiết..."
" Cốc... cốc.. cốc.."
Cố Duật định tiếp tục khuyên bảo nhưng lại có người lên gõ cửa. Anh buông Lộ Khiết ra, đi đến mở cửa, thấy quản gia hấp tấp nói.
" Thiếu gia có chuyện rất gấp, có người cần gặp thiếu phu nhân "
Ánh mắt Lộ Khiết bắt đầu chuyển động, nhìn quản gia miệng bình tĩnh hỏi.
" Có chuyện gì? "
" Là người của Thẩm gia gọi đến tìm phu nhân, họ bảo có chuyện rất gấp cầu xin rất lâu rồi, tôi thấy vậy mới lên đây báo "
Quản giá cung kính nói, ánh mắt không tự chủ thấy Cố Duật nhíu mày, trong lòng liền lo lắng.
" Đưa đây mau lên "
Lộ Khiết bất chợt đứng dậy, do ngồi quá lâu chân đã tê, đứng lên liền không vững, mà ngã cũng may Cố Duật nhanh tay lẹ mắt, còn không chắc cô đã ôm sàn nhà.
" Cẩn thận "
Cố Duật ôm cô vào lòng đỡ cô, lòng lo lắng cô quá gầy, thân thể nhẹ bẫng, anh cứ tưởng mình chỉ ôm một bộ xương.
" Không cần, điện thoại đây "
Lộ Khiết lạnh nhạt bỏ qua lời quan tâm của Cố Duật, ánh mắt nhìn chăm chú quản gia.
Quản gia hoảng hốt liền đưa điện thoại, lúc này cô đã thoát khỏi vòng tay của Cố Duật, từng bước đi đến cửa sổ.
" Alo "
Giọng có chút run rẩy, đã lâu rồi cô chưa nghe gì về Thẩm gia. Cô rất lo lắng cho mẹ cô như thế nào.
" Tiểu thư huhu, tiểu thư ơi "
Bên điện thoại truyền đến tiếng khóc thê lương, giọng nói khàn khàn, có lẽ đã khóc từ rất lâu.
" Có... có chuyện gì "
Giọng nói của Lộ Khiết càng run rẩy mãnh liệt, trong lòng lộp bộp, vạn đều lo lắng.
" Phu nhân, phu nhân mất rồi ".