Vì Hận Cũng Vì Yêu

Chương 22



" Em, em... vừa mới nói cái gì "

Thân thể Lộ Khiết run rẩy, giọng nói run run chứng tỏ cô đang rất khủng hoảng.

Không thể nào, mẹ làm sao bỏ cô đi được, giả dối, lừa gạt không thể nào đâu.

" Tiểu thư, huhu, phu nhân 1 tháng qua không liên lạc được với tiểu thư, đêm đêm lại nhớ đến lão gia mà sinh bệnh.

Phu nhân tìm cách mà vẫn không thể liên lạc được với tiểu thư nên người càng buồn chán, thân thể càng yếu ớt, đêm đến phu nhân lại ra ban công, thân thể không chịu được trúng gió mới qua đời "

Người hầu bên kia vừa nói vừa khóc đến thê lương, khi phu nhân mất, mọi người của Thẩm gia đều không thể liên lạc được với tiểu thư, cứ như cô bốc khói khỏi thế giới này vậy.

Chính cô đã điện đến Cố gia rất rất nhiều lần nhưng đều nhận lại lời từ chối, hôm nay cô cầu xin chỉ thiếu điều muốn nộp mạng họ mới đưa điện thoại cho tiểu thư.

" Không, không thể nào, mẹ vẫn còn sống, em lừa chị, mẹ chị đâu, đưa điện thoại cho mẹ chị mau lên "

Lộ Khiết xiết chặt điện thoại, giọng nói che dấu đau thương, cố gắng chấn tỉnh bản thân rằng mẹ cô vẫn còn sống, mọi thứ chỉ là lừa dối.

Nhưng đổi lại tiếng khóc của người hầu.

" Tiểu thư chị đừng như vậy huhu, phu nhân đã được an táng rồi, chị đến thăm phu nhân đi "

" Đúng đúng, đi thăm mẹ, mẹ chị đang ở đâu, mau mau nói địa chỉ "

Lộ Khiết gật đầu liên tục, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, cô lại tự lừa mình dối người nữa rồi.

Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? 1 tháng trước mẹ vẫn còn bên cạnh cô, động viên cô mà, mẹ không thể nào mất được.

" Tại nghĩa trang XXX, chị hãy đến thăm phu nhân đi "

" Cái gì mà nghĩa trang, em thật nói bậy, mau nói mẹ chị ở Thẩm gia đúng không, báo với mẹ một tiếng, chị sẽ về thăm người "

Lộ Khiết cười khẩy, trách cứ cô người hầu nói bậy, tâm can giằng xé đau đớn, nhưng cô lại không muốn đối diện với sự thật.

" Chị, chị tỉnh lại đi..."

Người hầu chưa kịp nói hết, điện thoại đã bị Cố Duật giật lấy, tiếng nói truyền qua điện thoại lạnh nhạt.

" Hết nhiệm vụ của cô rồi "

" Trả cho tôi, tôi muốn nói chuyện với mẹ tôi, trả điện thoại cho tôi "

Lộ Khiết điên cuồng hét lên, tay mạnh mẽ đấm vào ngực anh, thân thể cô gầy gò, mấy cái đấm chỉ đủ gãi ngứa anh mà thôi.

Cố Duật chặn tay cô lại, đưa điện thoại cho quản gia, quản gia biết phận lui ra.

Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói đau lòng cất lên.

" Mẹ em mất rồi, Lộ Khiết em tỉnh lại đi "

" Sao anh lại biết mẹ tôi mất? "

Lộ Khiết dừng mọi động tác, hai tay buông thòng xuống, ánh mắt chất vấn nhìn Cố Duật.

Cố Duật chỉ im lặng, mắt đối mắt nhìn cô, cả căn phòng chìm trong im lặng.

" Chát "

Tiếng tát vang lên khắp căn phòng, tay Lộ Khiết run rẩy, nắm chặt lại, mặt của Cố Duật bị lệch sang một bên, vừa nãy cô dùng toàn bộ sức lực mà tát anh.

" Anh đã biết trước, tại sao không nói tôi biết? "

" Anh không muốn em đau khổ "

" Ha, chính anh khiến tôi mất đi hy vọng cuối cùng rồi "

Lộ Khiết vừa khóc vừa cười, lòng quặn thắt đau, anh đã biết trước vậy mà lại đi giấu cô chuyện động trời như vậy.

Hy vọng cuối cùng của cô đã mất rồi, mất thật rồi, trên đời này rốt cuộc cũng không còn gì để cô lưu luyến nữa rồi.

" Khiết nhi, anh sợ em quá đau khổ mà thôi "

Cố Duật vịn vai cô nói, lòng anh cũng rất đau, nhìn cô quằn quại người không ra người ma không ra ma như vậy, anh cũng rất đau khổ.

" Sợ tôi đau khổ sao, Cố Duật, hy vọng cuối cùng của tôi cũng bị anh dập tắt rồi.Tại sao anh lại nhốt tôi, tại sao anh lại chen chân vào cuộc đời tôi?.

Đồ khốn khiếp, tại anh vì anh, mà cả Thẩm gia, ba mẹ tôi, từng người một rời xa tôi, đến hy vọng cuối cùng là mẹ tôi để tôi tiếp tục cuộc sống này anh cũng đạp đổ.

Cố Duật ơi là Cố Duật, miệng anh nói yêu tôi, muốn bù đắp cho tôi, thì ra cái yêu và cái bù đắp là cái kiểu máu chó này đây "

Lộ Khiết điên cuồng hét lên, tay nắm chặt đến mức móng tay muốn cầm vào lòng bàn tay, đến cuối cùng cô đã làm gì mà ông trời lại đối xử với cô như vậy.

Cố Duật ánh mắt đau thương nhìn Lộ Khiết, anh vẫn im lặng nhìn cô, hóa ra mọi thứ anh cố gắng đều làm tổn thương cô.

Đến cuối cùng khoảng cách chỉ ngày một lớn hơn mà thôi.

" Hy vọng cuối cùng mất rồi, mất thật rồi, cuộc sống này còn gì đáng lưu luyến nữa, aaa "

Lộ Khiết đau khổ vừa nói xong, liền canh góc tủ cạnh giường đập thật mạnh vào.

Cố Duật vẫn còn chìm trong đau khổ, liền bừng tĩnh hét lên. Hấp tấp ôm cô vào lòng, bế thốc cô lên chạy ra khỏi phòng ngủ.

" Lộ Khiết, Lộ Khiết, mau gọi xe cấp cứu, mau lên "

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng 3 phút, phải thật sự như thế nào cô mới không màng tới tính mạng nữa.

Người càng lạnh nhạt chính là chịu quá nhiều sự tổn thương, người không màng đến tính mạng chính là người đã bất lực với cuộc sống đau thương này rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sắp kết:))