Viên Đạn Tình Yêu

Chương 42: Sao lại có thể giống nhau đến thế?




"Cô gái này đang ở đâu?" Giọng nói trong điện thoại có vẻ gấp gáp.
"À, nhà của con bé ở ngay cạnh nhà con trai tớ." Trần phu nhân thấy giọng nói của bạn mình có vẻ không đúng: "Có chuyện gì sao?"
"Cô gái này giống hệt tớ, nhưng không phải con tớ, rất có khả năng con bé chính là con gái của Tiểu Ý! Tớ muốn tìm hiểu về con bé, về Tiểu Ý hiện giờ, không biết Tiểu Ý ra sao rồi.."
"Tớ có nghe con bé kể qua, con bé bảo mẹ của nó đã mất từ lâu rồi. Cha nó tái hôn với Hạ gia, không lâu sau thì mẹ cũng mất." Trần phu nhân thở dài. "Nếu người mẹ đó thật sự là Tiểu Ý thì.."
"Không được, tớ phải sang gặp cô bé đó!"
"Đừng nôn nóng như thế, cứ từ từ, sau này có cơ hội tớ sẽ đưa con bé tới gặp cậu xem sao."
"Không.. Hay tớ cho người tới đón con bé đi nhỉ? Quyết định vậy đi, A Phi, cảm ơn cậu đã nói với tớ."
"Bạn bè bao nhiêu năm vậy còn khách sáo. Mà cậu cho người đón con bé đi ngay á?"
"Ừ, ngay ngày mai." Giọng nói bên kia bồi hồi xúc động: "Tớ và Tiểu Ý thất lạc nhau đã bao nhiêu năm, mẹ tớ rất nhớ Tiểu Ý, nhớ tới nỗi phát bệnh liên miên. Nếu như cô bé ấy thật sự là con gái Tiểu Ý, vậy thì tốt biết bao."
"Hy vọng là thế." Trần phu nhân thở dài. "Thôi khuya rồi, có gì thì mai hai chúng ta bàn tiếp."
"Ừ, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Trần phu nhân gác máy, trong lòng bà đang rối rắm như tơ vò. Không lẽ cô gái ấy thực sự có liên quan tới A Phương?
Nếu như là cháu của A Phương, vậy thì thằng con trai của bà muốn lấy con bé về làm vợ, sợ là khó khăn lắm đây.
* * *
Bên đầu dây bên kia, người vừa cúp máy là một người phụ nữ trung niên nhưng nhìn vẫn còn khá trẻ trung. Nếu như Triệu Thanh Diệp nhìn thấy người phụ nữ này phỏng chừng sẽ vô cùng ngạc nhiên, vì người phụ nữ này giống mẹ cô như đúc!
Tuy nhiên, điểm khác biệt lớn nhất có lẽ là cô vẫn nhận ra được, là ánh mắt và khí chất. Ánh mắt của người phụ nữ này lạnh nhạt, khí chất thanh lãnh; còn Triệu Vi thì ấm áp, khí chất hòa ái dễ gần.
Người phụ nữ cúp máy, bà vươn tay lấy tấm ảnh ở đầu tủ giường, vuốt ve gương mặt trên tấm hình, thở dài buồn bã: "Có phải là em không, Tiểu Ý?"
Xong rồi bà lấy điện thoại, gửi hình cho ai đó rồi gọi một cuộc điện thoại:
"Ngày mai đến thành phố B đón cô gái này tới chỗ tôi."
"Vâng, thưa phu nhân."
* * *
Ngày hôm sau, Diệp còn chưa mở cổng đã thấy trong sân nhà mình có người.
Một đám người, người nào cũng một cây đen thui đứng trước cửa nhà cô.
"Tiểu thư, phiền cô đi theo chúng tôi."
"Các người là ai?"
"Tiểu thư không cần biết về chúng tôi, chỉ cần cô đi theo chúng tôi là được."
"Tôi không đi."
"Nếu tiểu thư không muốn đi, vậy chúng tôi chỉ có thể cưỡng ép mang cô đi mà thôi." Nói xong mấy vệ sĩ dường như muốn nhào tới bắt cô đi, nhưng lại bị cô cho mỗi người một quyền lùi ra sau.
Không ngờ là vị tiểu thư này lợi hại thế, làm sao bây giờ.
"Là ai muốn mấy người bắt tôi?" Bỗng nhiên Triệu Thanh Diệp hỏi mấy người này.
"Là phu nhân của chúng tôi." Mấy người đó đang định nói thêm gì đó để khuyên Diệp thì cô đổi ý ngay lập tức.
"Vậy thì tôi hiểu rồi. Chúng ta đi thôi."
Đám người áo đen: "" Tiểu thư, cô lật mặt nhanh quá đấy.
Diệp lúc này đang nghĩ tới, lẽ nào là mẹ của người bị nhầm với cô hôm qua muốn gặp cô hay sao?
Vừa hay cô cũng đang cần tìm một chút gì về người đó, báo cáo lại cho tổ chức, đỡ phiền.
Sau khi đi một quãng đường, nhận ra mấy người này đưa cô đi bằng máy bay riêng cô ngạc nhiên vô cùng. Xem ra, cô gái kia, thân phận không hề đơn giản tí nào.
* * *
"Phu nhân, đã đưa người tới." Tiếng gõ cửa vang lên đồng thời với giọng nói.
"Tốt, cho cô ấy vào đây." Vị phu nhân kia đang ngồi ở trên ghế của văn phòng mình, vị nữ thư kí bên cạnh cẩn thận quan sát sắc mặt của phu nhân, kết quả lại nhìn ra sự mong chờ khẩn trương ở bà ấy. Thư kí vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc vị khách này là ai mà có thể khiến phu nhân khẩn trương như vậy? Cô vô thức nhìn sang cánh cửa.
Diệp bước vào, nhìn thấy gương mặt của vị phu nhân kia thì ngây ngẩn cả người. Làm sao có thể giống mẹ cô đến thế? Lẽ nào là mẹ sao?
Không thể.. Ngày hôm đó, cô tận mắt chứng kiến mẹ mình đã chết như thế nào cơ mà.
Khí chất và ánh mắt của vị phu nhân này cũng thật khác, thanh lãnh, uy nghiêm; thật sự quá khác với mẹ cô, không có cảm giác dịu dàng, nhưng lại vô thức thấy thân quen. Lẽ nào do quá giống nhau?
"Chào phu nhân." Mãi lâu sau cô mới có thể cất tiếng chào hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.