Tiêu Thanh Diệp cố gắng chạy, cô nhìn phía trước, đã thấy làn đường rồi.
Đằng sau sát thủ Amon phái theo cũng sắp đuổi tới. Tiêu Thanh Diệp thấy thế, cô lại càng tăng tốc. Không thể để bọn họ bắt về được!
Chạy ra mép đường cái, lúc cô đang định chạy băng qua đường thì một chiếc xe Lamborghini màu trắng lao tới. Tưởng chừng chiếc xe sẽ đâm vào mình, cô lộn nhào một vòng trên không lăn qua bên kia đường rồi tiếp tục chạy mất hút vào trong những cái cây.
Nhóm sát thủ đằng sau bị chiếc xe đột ngột lao tới làm cho bất ngờ nên không kịp trở tay, họ bị chiếc xe cắt ngang.
Cửa kính hạ xuống.
"A Du hay sao nhỉ?" Cô gái tự hỏi, nhìn theo phương hướng nào đó. "Chắc không, giờ cậu ấy phải đang ở nhà đón mình chứ?"
Cô gái rất xinh đẹp, mắt to, mũi cao, tóc vàng, xem chừng là người ngoại quốc. Cô gái mặt mày nhăn nhó kêu lên: "Không có mắt hay sao vậy trời? May mà chưa đụng phải người, nếu không thì đúng là quá phiền rồi."
Tiếng của cô gái cứ như thể cô là dân địa phương vậy.
Bọn sát thủ âm thầm tặc lưỡi rồi cẩn thận chia làm hai bên, một bên quay về báo cho thủ lĩnh, bên kia lại tiếp tục đuổi theo Tiêu Thanh Diệp.
"Cô gái, xin lỗi." Nhóm sát thủ xin lỗi nhanh cho qua rồi định vượt qua xe của cô gái, nhưng cô gái kia dường như không để yên cho bọn họ.
"Xin lỗi? Hai chữ thế là xong rồi hả? Có biết là mấy người vừa làm tôi suýt thì tông vào người ta rồi không? Lại còn làm tôi trễ giờ nữa chứ.. A quên mất, phải gọi cho Vân Du đã."
Nhân lúc cô gái đang mải gọi điện thoại, hai tên sát thủ len lén chuồn êm.
"Alo, Vân Du à. Xin lỗi nhé, có lẽ tớ sẽ tới trễ một chút."
"Huhu.. Melanie, em họ tớ mất tích rồi.." Tiếng Lâm Vân Du nức nở ở bên đầu dây bên kia truyền tới.
"What? Lâm Vân Du, cậu khóc à?" Melanie hốt hoảng. "Em họ cậu mất tích rồi? Đã tìm kỹ cô ấy chưa?"
"Rồi.. Giờ nhà tớ đang loạn cả lên.. Hức.." Lâm Vân Du thể hiện sự lo lắng rõ rệt. "Không biết giờ con bé ra sao.."
"Nói mới nhớ, tớ đúng là xui xẻo thật." Melanie vò vò mái tóc vàng óng của cô nàng nhìn chung quanh: "Mới vừa rồi có mấy tên vô lại đuổi theo một cô gái, suýt làm tớ tông phải cô ấy. Cô gái đó giống cậu lắm, mới nhìn mình còn tưởng cậu cơ."
"Cái gì?" Lâm Vân Du ở đầu bên kia giống như hét lên. "Cô ấy mặc sườn xám màu xanh đúng không?"
"Ừm, hình như thế."
"Mau đuổi theo cô ấy, cô ấy chính là em họ mình!"
"Nhưng cô ấy chạy đi cũng lâu rồi, mình không nhớ được cô ấy chạy về hướng nào." Melanie quay đầu nhìn xung quanh.
Lâm Vân Du gấp lắm rồi. "Cậu đang ở đâu? Mình tới liền!"
"Ờm.. cậu biết đó, con đường tới ngôi biệt thự ma ám ở thủ đô." Melanie trông thấy căn biệt thự phía xa xa liền nói cho Lâm Vân Du. "Vậy cúp máy đi, tớ giúp cậu tìm cô ấy."
"Cảm ơn.." Lâm Vân Du chỉ nói một câu rồi cúp máy.
* * *
Tiêu trạch, phòng của Lâm Vân Du.
"Con biết Thanh Diệp ở đâu sao?" Tiêu Ngọc Phương gấp gáp.
Lâm Vân Du khoác chiếc áo khoác, cô vừa lục tung căn phòng của mình tìm chìa khóa chiếc mô tô vừa trả lời mẹ mình: "Melanie mới gọi cho con, lúc cậu ấy đang đi trên đường ở gần ngôi biệt thự ma ám thì thấy Tiểu Diệp chạy qua đó, bị mấy tên vô lại đuổi bắt."
Đoạn cô tức tối đạp sàn nhà mấy đạp rồi vò mái tóc: "Cái chìa khóa đâu rồi nhỉ.. Aiz, bực mình!"
Vung tay định mở cửa tủ quần áo ra bới nốt thì chùm chìa khóa từ trong túi áo khoác đó rớt ra. Vân Du mừng rỡ nhặt chìa khóa, cô mở cửa: "Con đi đây!"
"Lâm tiểu thư, cô biết Thanh Diệp đang ở đâu sao?" Trần Hạo không biết lúc nào đã đứng ở trước cửa phòng Vân Du, làm cô giật cả mình.
"Đúng, mau mang thêm người đi theo tìm em ấy với tôi đi." Lâm Vân Du không quan tâm tên này là ai, cô chỉ quan tâm nếu hắn ta giúp được cô mang cô em họ của mình về.
"Được." Trần Hạo không chần chờ gì, anh rảo bước xuống dưới nhà, tìm con xe của mình rồi lái đi mất.
Thẩm Quân đáng thương bị Trần Hạo cắt đuôi ở một nơi nào đó trong Tiêu trạch đang kêu gào: "Trần Hạo, mười tám đời tổ tông nhà cậu! Sao lại dám bỏ mặc bạn bè mà đi làm 'anh hùng cứu mĩ nhân' hả! Tên trời đánh abcxyz.."
* * *
Melanie chạy lòng vòng quanh ngọn đồi, nơi mà biệt thự tọa lạc. Mãi không thấy cô gái mặc sườn xám mình cần tìm đâu, cô có hơi nản chí. Lẽ nào cô ấy chạy tới chân đồi rồi?
Ý nghĩ này vừa chớp trong suy nghĩ của cô thì bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện.
Melanie không nghĩ thêm gì, cô vẫy tay kịch liệt, hô lên: "Ở đây! Cô gái! Mau lên đây!"
Tiêu Thanh Diệp đang chạy trốn cực lực phía trước nhìn thấy chiếc xe, cô nắm chặt con dao nhỏ trong lòng bàn tay nhanh chóng chui vào trong xe.