Viên Đạn Tình Yêu

Chương 64: Monica trốn rồi!



Alan thấy Amon đã rời đi từ lâu anh ta mới lại gần căn phòng của Diệp.

Hai sát thủ canh phòng thấy người tới là Alan liền không ngăn cản, Alan liền có thể dễ dàng vào trong.

Tiêu Thanh Diệp đang đứng bên cửa sổ quan sát phía dưới, cô nghe tiếng cửa mở liền quay lại. Ánh mắt cô hơi tối đi khi thấy người vào là Alan, cô lên tiếng chất vấn:

"Là anh đưa tôi đi?"

Alan lúng túng cúi đầu: "Là anh, nhưng.."

"Được rồi, anh không cần nói gì hết, tôi hiểu rồi." Tiêu Thanh Diệp thở dài. Cô quay ra ngoài, tiếp tục nhìn ra ngoài.

Cảnh sắc bên ngoài rất đẹp, là một khu vườn đầy sắc màu rực rỡ: Hoa hồng đỏ, hồng trắng, hoa thược dược, hoa lan.. thi nhau khoe sắc. Những hàng cây được cắt tỉa gọn gàng thành luống vô cùng đẹp mắt. Nhìn từ góc độ của Thanh Diệp, quả là một góc nhìn tuyệt vời, độ cao từ tầng hai của biệt thự này vừa đủ là để ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ của khu vườn.

Vẻ đẹp này hoàn toàn là tuyệt mỹ như được miêu tả nếu bỏ qua những bức tượng đáng sợ đầy rẫy trong khu vườn và 'sự sinh trưởng quá đà' của các loài cây cỏ.

Trên bệ cửa sổ nhìn xuống còn thấy mấy cây dây leo xanh bò được hơn 2 mét tường nữa.

Nhưng địa hình thế này chỉ phù hợp cho ẩn nấp, Diệp nghĩ thầm. Chỉ việc xuống dưới đó thôi cũng rất khó khăn rồi. Làm thế nào đây nhỉ?

Nghĩ như thế, ngón tay trắng nõn của cô nhẹ vuốt khung cửa sổ bằng gỗ mun, móng tay cô khẽ cọ lên khung cửa tạo ra âm thanh nho nhỏ.

"Monica, em đừng trách anh. Anh chỉ là làm theo nhiệm vụ thôi." Alan ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. "Ai là người đã giúp em mặc cái này vậy? Thật là đẹp nha."

"Chúng ta đang ở đâu?"

"Ngôi biệt thự ma ám nổi tiếng nhất thủ đô." Alan cười. "Monica thân yêu, em không sợ ma chứ?"

"Nếu như tôi sợ thì thật là quá vô dụng rồi." Tiêu Thanh Diệp quay lưng lại, cô tựa người vào khung cửa sổ. Một làn gió lướt qua, thổi nhẹ mái tóc cô cũng như thổi bùng lên ý nghĩ táo bạo trong đầu cô.

Hình như cô nghĩ ra điều gì rồi.

"Alan, anh kiếm dùm tôi vài bộ đồ khác được không?" Cô chỉ chỉ vào bộ sườn xám đang mặc: "Không thoải mái tí nào. Kiếm thêm cho tôi một đôi giày nữa nhé, cảm ơn."

"Hả?" Alan nghiêng tai: "Anh không nghe nhầm chứ? Monica, em nhờ anh đi lấy đồ đấy à?"

"Nếu không bị giam lỏng ở đây, tôi đã không cần nhờ anh. Mau đi đi." Tiêu Thanh Diệp cau mày.

"Được rồi, anh đi ngay. Chờ chút nhé." Alan đứng dậy, đút hai tay vào túi quần tiêu sái bước đi.

Tiêu Thanh Diệp chỉ chờ cánh cửa kia đóng lại, cô ngay lập tức hành động.

Cô tháo cái ga trải giường ra, cột một đầu với cái chăn, đầu kia cột với cái chân giường. Nhắm thấy chưa đủ dài, cô tháo luôn tấm màn, nhanh nhẹn cột vào rồi lục lọi trong chiếc giày trắng nằm chỏng chơ trên mặt đất của mình.

May quá, vẫn còn một con dao khác. Cô đến bên cửa, khóa trái lại sau đó bước tới bên cửa sổ.

Tạm biệt nhé, Alan.

* * *

Khi Alan quay lại, trên tay anh ta là một bộ đồ nữ cùng một đôi giày nữ bệt nhưng khi mở cửa anh ta liền thấy không ổn.

Cửa khóa trái?

"Monica trốn rồi!" Alan vứt bộ đồ trên tay xuống đất chạy đi. Hai tên sát thủ canh phòng thấy thế thì hơi chột dạ, nhưng bọn hắn vẫn không tin nên đạp cửa ra.

Họ thấy căn phòng trống không, chỉ có cái chân giường được nối thêm rèm cửa và chăn, ga giường thành một sợi dây hướng ra cửa sổ. Họ chạy đến bên cửa sổ, không thấy ai hết.

Amon gần như ngay lập tức đã nhận được tin này. Phản ứng của hắn không có gì quá đặc biệt.

"Cô gái nhỏ, nếu em muốn chạy, tôi cho em 10 phút vậy.." Amon thầm thì như vậy rồi hắn ngồi yên lặng một chỗ mặc cho tên thuộc hạ đang đổ mồ hôi lạnh sau lưng chờ từng giây từng phút.

Đúng 10 phút sau, hắn đứng dậy: "Đi bắt Monica về đây cho tôi."

"Dạ, thưa thủ lĩnh." Tên thuộc hạ vâng lệnh, hắn lui đi nhanh nhất có thể.

* * *

Tiêu Thanh Diệp liều mạng chạy, cô cảm thấy cái quyết định trốn thoát này khá là sai lầm.

Cô không nhận biết được phương hướng, cũng không biết làm thế nào để thoát khỏi căn biệt thự kì quái này.

Lúc nãy khi còn ở trong biệt thự cô có thể nhìn được đường chính ở cách đó không xa lắm, việc cô cần làm nhất bây giờ là chạy, chạy thật nhanh.

Chỉ có như thế mới trốn thoát được.

'Pực!' Tiếng cọng dây thun buộc đuôi tóc tết của cô đứt ra.

Cô gái chạy như bay trong khu rừng xanh rực rỡ, mái tóc cô bay phấp phới mãnh liệt theo chuyển động cơ thể, theo làn gió; bộ sườn xám tuy bó sát nhưng thực ra cũng chẳng gây cản trở gì cho cô gái. Chỉ duy nhất đôi chân trần của cô là khiến người ta chú ý. Lòng bàn chân đỏ lên, nhìn thoáng qua còn hơi xây xước, có cả vết máu mờ mờ trên đôi chân thon dài.

Cô như một thiên thần đang cố thoát khỏi địa ngục.

Liệu cô có làm được?