Viên Đạn Tình Yêu

Chương 68: Ván này, chúng tôi thắng!




Trần Hạo đã tới gần căn biệt thự. Ngay trước cổng vào biệt thự đã có hai tên sát thủ đứng canh.
Lòng dạ nóng hết cả lên, Trần Hạo không thể chần chừ thêm giây phút nào nữa, anh lập tức lẻn vào trong.
Né hết chỗ này đến chỗ khác của khu vườn trong biệt thự, tình cờ Trần Hạo nhìn thấy được một cái dây - hay chính xác hơn là một tấm chăn, ga trải giường và rèm cửa được buộc lại, thả thõng xuống dưới.
Là của cô ấy sao? Chẳng lẽ cô ấy đã chạy trốn?
Không, Trần Hạo lắc đầu. Cô ấy vừa mới bị bắt về cơ mà.
Anh nhìn xung quanh, không có ai.
Thôi thì tận dụng nó vậy!
Nghĩ bụng, Trần Hạo trèo thật nhanh lên trên tầng.
* * *
Mọi hành động của Trần Hạo không ngờ được, lại lọt vào mắt của Phạm Huân. Ông ta nhanh chóng lủi đi, không để lại một tí dấu vết gì.
* * *
Trần Hạo trèo lên tầng rồi mới phát hiện ra điều bất thường. Cả hành lang cũng không có ai.
Sập bẫy rồi. Trần Hạo hơi siết nắm tay, thôi kệ, đã vào thì vào cho trót.
Anh mở cửa căn phòng mình nghi ngờ ra, thấy người bên trong - Alan đang tròn mắt nhìn mình.
"Anh muốn chết rồi hay sao?" Alan cười châm chọc. "Dám tới đây một mình. Đi qua rồi, có nhận ra là bẫy không?"
Cạch!
Tiếng súng lên đạn đồng loạt vang lên. Sau lưng Trần Hạo lúc này là một đám sát thủ đang chĩa súng.
"Hà, cháu trai, đã đến lúc cháu phải trả giá cho gia tộc rồi."
Phạm Huân từ trong đám sát thủ bước ra. Trần Hạo vẫn đứng yên không nhúc nhích.
"Cô ấy.. làm sao thành thế này?" Trần Hạo cất tiếng. Giọng nói ngang như vậy, người ta không thể nghe ra được cái gì. Gương mặt anh lãnh đạm, không nhìn ra nổi hỉ nộ ái ố - giống như Amon vậy, thâm sâu khó lường.
"Là do tao cố ý đấy." Phạm Huân cười sằng sặc. "Con bé này, đáng ra nó nên chết 15 năm trước rồi."
Alan tròn mắt. "Sư phụ?"
Anh ta vốn tưởng đây chỉ là một tai nạn bất ngờ. Alan ngước nhìn người đàn ông đó, ánh mắt anh ta cũng dần dần lạnh đi, dường như con người này không phải là sư phụ của anh ta.
"Giờ mày sắp chết rồi, tao cũng nên nói cho mày biết hết nhỉ. Cả mày nữa thằng nhóc con, mày cũng đáng chết. Nếu không có mày và mẹ mày, em gái tao đã có thể quang minh chính đạo làm Trần phu nhân, có cuộc sống hạnh phúc khiến bao người ghen tị.." Ánh mắt ông ta mơ màng ảo tưởng. Đột nhiên..
Phạm Huân nâng cao giọng, độc ác nói: "Thằng cha khốn kiếp của mày, vì hắn ta mà cả gia tộc tao đã diệt vong, còn em gái tao nữa. Con bé có tội tình gì chứ?"
"Tao đã chờ ngày này rất lâu rồi. Còn có, mẹ của con nhóc này cũng là do tao hại. Chính là tao đã sắp đặt, là một tay tao sắp đặt đẩy nó tới ngày hôm nay."
"Nhưng mạng nó cũng thật lớn. Lúc nãy hai sát thủ tao phái đi kia chính là muốn lấy mạng nó."
"Ông nói tiếp đi." Hai giọng nói đồng thời vang lên. Một là của Trần Hạo đã đứng xoay người lại, trên tay là một khẩu súng không biết lấy ra lúc nào; hai là của Amon, cũng không biết anh ta đã ra đây từ lúc nào.
Hai người như hẹn nhau mà cùng nhắm vào thái dương của Phạm Huân. Phạm Huân mở to mắt kinh ngạc: "A Dực, cháu làm gì vậy?"
"Vì ông dám đụng đến cô ấy." Amon trả lời, đôi mắt anh có hơi lướt qua chỗ Tiêu Thanh Diệp đang nằm.
"Mày là cháu tao mà? Sao mày lại giúp nó?" Phạm Huân phẫn nộ gào lên.
"Nhưng không sao, tụi mày thua rồi!" Phạm Huân cười lớn, ông ta ra hiệu: "Mau bắn chết hai thằng oắt này đi!"
Bọn sát thủ đứng im như tượng.
"Bọn mày bị gì thế? Mau bắn chết tụi nó!"
"Xin lỗi nhưng.. họ là người của tôi." Amon cười, nụ cười lạnh đến thấu xương. Lúc này tiếng trực thăng bên trên dội xuống, Trần Hạo mỉm cười.
Trần Hạo tiếp lời: "Thực ra, chính ông mới là người gây ra tất cả." Quăng cho ông ta một đống giấy, Trần Hạo tiêu sái tiến sát ông ta: "Đọc đi."
Cầm tờ giấy lên, đọc qua vài tờ, những nếp nhăn trên mặt Phạm Huân xô lại, gương mặt ông ta trở nên méo mó, màu chuyển thành màu xám xịt như tro tàn. Cơ thể ông ta run lên dữ dội, ông ta thét lên đầy không tình nguyện, không cam tâm: "Không! Không! Không phải thế! Tất cả đều tại chúng mày! Tại chúng mày! Trần Dực! Là mày bắt tay với nó! Mày đáng chết!"
"Ông già, ván này, chúng tôi thắng." Trần Hạo cất súng.
Người của Amon nhanh chóng đưa ông ta xuống, rồi họ lui dần đi.
Alan nãy giờ ngồi một bên không nói gì. Anh đã dự liệu được tình huống sắp xảy ra, nhưng không ngờ lại phát triển thành thế này.
Trần Hạo lúc này mới tới bên giường Tiêu Thanh Diệp đang nằm. Anh bình thản ngồi xuống, bàn tay của anh chạm vào bàn tay lạnh lẽo của cô.
"Tiểu Diệp, anh đưa em đi nhé."
Cạch.
Họng súng chỉ thẳng vào thái dương Trần Hạo, giọng nói lạnh lùng từ trên vọng xuống: "Để cô ấy lại đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.