Viên Đạn Tình Yêu

Chương 67: Hãy chờ tôi!



"Cái gì? Không có ai?" Melanie hơi suy sụp: "Anh nói là không có ai? Thật sự?"

"Không.. Không có ai hết." Người thanh niên vừa dứt lời, Melanie đã ngồi sụp xuống đất. Anh ta lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"

"Anh mau cho tôi mượn điện thoại đi.." Melanie vuốt trán, vịn đầu gối đứng dậy.

"Được.."

* * *

Tiêu Thanh Diệp lại bị đưa về ngôi biệt thự ma ám đó, hiện giờ cô đang được vị bác sĩ uy tín nhất tổ chức - William chữa trị cùng với các bác sĩ khác.

Amon ngồi bên ngoài, hai mắt nhắm lại, hai tay khoanh vào thực sự là nhìn không ra biểu cảm gì. Còn Alan anh ta cứ đi đi lại lại mãi, sự lo lắng viết rõ lên mặt.

Hai tên sát thủ kia từ lúc đưa Tiêu Thanh Diệp về đến giờ cũng chỉ im lặng. Bọn họ hiểu được, lần này, cho dù vô tình hay cố ý họ đều đã phạm sai lầm lớn.

Một người đàn ông trung niên không biết từ đâu đi tới. Gương mặt ông ta có một vết bỏng dữ tợn, to lớn ở ngay bên mặt trái.

"A Dực, A Hy con bé bị thương sao?" Giọng nói trầm đục của người đàn ông trung niên vang lên khắp căn phòng.

"Sư phụ." Alan cúi đầu chào một tiếng.

"Đúng, đang được chữa trị." Amon mở mắt ra, cặp mắt đen tuyền lạnh lẽo quét sang hai tên sát thủ bên kia. Hai người đó rùng mình, tự động lui xuống.

Người tới là Phạm Huân, là anh trai của mẹ Amon. Ông ta cũng là sư phụ của Alan và Tiêu Thanh Diệp, là người đã dạy cho họ những kĩ năng ám sát đó.

"Con không định trả thù Trần gia với Tiêu gia hay sao?" Phạm Huân trầm giọng xuống. Thoáng thấy Amon nhìn mình, ông ta thêm lời: "Tiêu gia có thể không tính, nhưng Trần gia và Phạm gia nhất định không đội trời chung!"

"Biết rồi!" Amon chỉ phun ra hai từ, sau đó anh ta đứng dậy tiêu sái rời đi. Alan nhìn theo bóng lưng Amon, khẽ thở dài trong lòng. Anh ngồi xuống, chống hai tay lên trán chờ William ra ngoài.

Phạm Huân nhìn chằm chằm cánh cửa, ông không nói gì mà âm thầm quay lưng rời đi.

* * *

Ở Tiêu trạch, điện thoại của Lâm Vân Du vang chuông lên nhưng không ai bắt máy.

Lâm Vân Du cùng Trần Hạo đi đã tới khu đất có ngôi biệt thự ma ám kia rồi. Giữa đường đi, họ gặp một chiếc xe Lamborghini đang được chuyển đi.

Lướt ngang qua vị trí đó một chút, Lâm Vân Du đột ngột thắng xe lại, cô ấy nhảy xuống xe gần như ngay lập tức.

"Melanie!" Lâm Vân Du chạy tới chỗ cô gái đang được người thanh niên dìu đi: "Cậu làm sao thế này? Tiểu Diệp đâu?"

"Tớ không biết.. Selena, có lẽ cô ấy bị hai tên kia bắt đi rồi." Melanie nắm lấy tay Lâm Vân Du: "Thật xin lỗi, tớ không biết chúng có súng.."

Súng?

Trần Hạo và Lâm Vân Du nhìn nhau, hai người đều đang nghĩ chung một ý nghĩ.

"Anh mau đi trước, tôi sẽ gọi người tới sau." Lâm Vân Du sờ sờ túi, phát hiện mình không có mang điện thoại liền chạy tới bên mô tô, mở cốp xe ra lấy một cái điện thoại khác.

Trần Hạo nhanh chóng vào xe ô tô phóng như bay đi.

Anh mở thiết bị liên lạc, gọi cho người trong Cục.

"Cục trưởng, anh đang ở đâu?"

"Các anh mau đến chỗ biệt thự ma ám ở thủ đô, ngay lập tức!" Trần Hạo nói thật nhanh: "Tiêu tiểu thư bị bắt cóc, kẻ bắt cóc bị tình nghi là có súng, không được kinh động đến người dân, lập tức tới đây ngay!"

"Rõ, thưa cục trưởng!" Người bên đó nói xong liền cúp máy.

Trần Hạo lại càng tăng tốc, tay anh siết chặt vô lăng.

Tiêu Thanh Diệp.. Hãy chờ tôi!

* * *

William mở cửa căn phòng, các vị bác sĩ nối đuôi nhau ra trước, họ đẩy mấy cái xe đẩy ra rồi mới thấy bác sĩ William đi ra sau.

Vị nam bác sĩ trẻ đóng cửa lại nhẹ nhàng rồi mới tháo khẩu trang ra: "Xong rồi, tạm thời Monica sẽ không có việc gì."

Alan đứng dậy, anh hỏi liền: "Vết thương có nghiêm trọng không?"

"Tổn thương nhẹ ở phần đầu, có chấn thương não nhưng cô ấy may mắn lắm đấy!" William quay đầu nhìn cửa phòng: "Còn chưa có bị nặng, hôn mê nhiều nhất là ba ngày sẽ tỉnh lại thôi."

"Cảm ơn, vất vả rồi." Alan vỗ vai William: "Tôi có thể vào chứ?"

"Cứ tự nhiên, nhưng đừng tháo dây lung tung nhé, kẻo lại tiễn cô ấy đi với Chúa đấy."

"Cái tên khùng này!" Alan đấm vai hắn ta một đấm rồi bước vào phòng.

"Tên hâm kia, cậu lại lên cơn à?" William xoa xoa bả vai, rồi thở dài nhìn cô gái đang nằm trên giường. Anh bước đi, lắc lắc đầu.

Alan vào phòng, anh đóng cửa lại. Tới bên chiếc giường đã được thay ga trải giường thành màu trắng, lại nhìn xuống cô gái mới vừa rồi còn nhờ mình đi lấy đồ giúp giờ đã nằm yên trên giường, Alan không đành lòng.

Gương mặt cô gái nhỏ tái nhợt, trắng bệch không chút huyết sắc. Đầu cô được băng bó lại một chút, tay bị gắm kim truyền nước, trên miệng có chụp một ống dưỡng khí. Máy móc ở bên đầu giường rất nhiều, tùm lum thứ.

Alan sờ vào bàn tay đã lạnh đi một chút của cô, hơi thở dài.

"Cô bé ngốc này.."