Viên Mãn

Chương 28: Mẹ con nhà đen tối




Ngày hôm sau là chủ nhật, Hạo Tử không cần đến trường mẫu giáo, từ sớm đã thức dậy rồi, ôm chiếc bụng nhỏ từ trên giường nhảy xuống đi đến cạnh chân của Lương Ngữ Hinh nói: “Mẹ ơi mẹ ơi, Hạo Tử đói rồi!”
Có vất vả nhiều hơn nữa cũng không thấy khổ, bởi vì có một cậu nhóc, lúc ngủ dậy khuôn mặt đỏ bừng bừng, biết hét đói biết cuốn lấy bạn, như thế này, thì điều gì cũng có thể vượt qua được.
Lương Ngữ Hinh ngồi xổm xuống, chỉ chỉ vào trứng vẫn đang luộc ở trong nồi biểu thị, ăn trứng có được không?
Hạo Tử hếch mũi lên hít hít hương thơm, gật gật đầu, con ngươi đen đảo đảo, hỏi một câu: “Mẹ ơi, hôm qua Lục Hạo bị mẹ chú ấy đánh đó, sau này có thể để chú sống cùng với chúng ta được không? Hạo Tử rất yêu chú ấy.”
Trước khuôn mặt ngây thơ của con trai Lương Ngữ Hinh không biết nên trả lời như thế nào, thực ra, có vài chuyện, đều là người lớn nghĩ quá nhiều rồi.
Mà cửa nhà được mở ra, Lục Hạo dẫn người đi vào.
“Hinh Hinh!”
“A a u u!”
Người đến, là Đồng Tiểu Điệp ôm theo tiểu tử béo nhà mình, cậu nhóc béo trong lòng cô ấy vẫn rất hiểu chuyện biết chào hỏi.
Lương Ngữ Hinh nghĩ, vừa sáng sớm mọi người đã đến rồi? Còn may buổi sáng tôi luộc nhiều thêm mấy quả trứng nữa, ồ, con trai cô mập quá đáng yêu quá!
Hạo Tử nhìn thấy Lục Hạo, liền nhào đến, gọi Lục Hạo Lục Hạo.
“Hinh Hinh à, bọn mình đến chơi với cậu đó! Hạo Tử cháu phải gọi dì là dì xinh đẹp đừng có quên mất đó, đây là Tiểu Đồng Đồng nhà dì, hai cháu chơi với nhau có được không?”
Lương Ngữ Hinh nghĩ trong lòng, mọi người, vì sao phải đến chơi với tôi? Lát nữa tôi phải ra cửa tiệm hoa làm thế nào?
Cô không biết, cũng không thể tưởng tượng được, Đồng Tiểu Điệp rốt cuộc vì sao lại đến, chính là giống như cô không biết, lát sau, còn có rất nhiều người muốn đến, giống như vệ sĩ bảo vệ cô, vì để giữ lời hứa với cô, cho cô một không gian.
Mở cửa tiệm gì đó, trước khi người bạn tốt vẫn chưa rời đi, Lục Hạo sẽ không cho phép.
Lục Hạo đi đến nói với Lương Ngữ Hinh: “Hôm nay không thể cùng nhau ăn sáng, anh phải đi tìm mẹ anh một chuyến.”
Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, nhưng không ngờ được Lục Hạo lại véo véo gò má của cô trêu chọc nói: “Vì sao trông biểu cảm lại không nỡ rời? Anh sẽ nhanh chóng quay về.”
Đồng Tiểu Điệp đặt con trai xuống sofa, rất phối hợp che mặt lại, từ khe ngón tay lén nhìn, sau đó quay đầu, Đồng Đồng nhà mình cũng học theo bộ dạng của mẹ đưa bàn tay nhỏ toàn thịt lên che mặt đi, có điều cậu không biết còn phải nhìn trộm, kết quả Đồng Tiểu Điệp cười đổ xuống sofa.
Lương Ngữ Hinh đỏ ửng mặt tránh khỏi tay của Lục Hạo, mắt ngườm một cái, ý nghĩa làm vừa mới sáng sớm anh đừng có động tay động chân! !
Ai biết được Lục Hạo còn xán đến, ở giữa chen vào là Hạo Tử từ sớm đã đến ôm lấy chân anh nói: “Buổi tối về nhà có thể động tay động chân không?”
Đoàng, mặt đỏ rồi, Lương Ngữ Hinh quay người đi rót nước uống cho Đồng Tiểu Điệp, Lục Hạo gọi một tiếng: “Tiểu Ngữ cho anh một tấm ảnh của Hạo Tử, anh mang đi làm kim bài miễn chết!”
Lương Ngữ Hinh đương nhiên biết là ý nghĩa gì, bắt đầu lật tìm ảnh, muốn chọn ra một tấm con trai cười ngọt ngào nhất đẹp trai nhất để tránh cho Lục Hạo lại bị cái tát nữa.
Lục Hạo cũng đi đến cùng, nhìn nhìn cuốn album đầy ắp, duỗi tay ra lấy một chiếc nói: “Tấm này đi, buổi tối về nhà cùng nhau xem ảnh của con trai có được không? Khi còn nhỏ con còn mập hơn cả tiểu tử béo nhỉ!”
Lương Ngữ Hinh cảm thấy, xem ảnh thì có thể, dù sao, là mình làm lỡ thời gian của hai bố con bọn anh bao nhiêu năm như vậy, Lục Hạo anh cũng không biết khi còn nhỏ con trai ngoan ngoãn biết bao đáng yêu biết bao, buổi tối em nhất định kể lại cẩn thận cho anh… ờ, là cẩn thận cùng anh xem ảnh.
Hạo Tử thấy Lục Hạo và mẹ đang bận, liền bịch bịch bịch xoay lào trong lòng của Đồng Tiểu Điệp, sáng sớm ngủ dậy giọng nói luôn luôn vẫn còn non nớt chưa thông, gọi một tiếng: “Dì xinh đẹp.”
Trái tim của Đồng Tiểu Điệp cũng thấy ngọt ngào rồi, kêu ơi một tiếng đáp lại đem cậu bé ôm lên trên chân hôn một cái.
Lúc này tiểu tử béo tính khí tốt vẫn luôn tự mình chơi ở bên cạnh liền không vui vẻ nữa, kêu lên a a a, duỗi tay ra cũng đòi mẹ ôm.
Đồng Tiểu Điệp nắm tay của tiểu tử mập chào hỏi với Hạo Tử, nói: “Hạo Tử à, chơi cùng với em trai có được không? Em trai rất thích cháu!”
Hạo Tử không có em trai, cậu cảm thấy em trai rất đáng yêu, mũm mĩm rất giống bộ dạng của cậu khi còn nhỏ, đến đi cũng không vững còn đóng bỉm nữa.
“Dì xinh đẹp, em trai ngốc quá, em ấy sẽ tè dầm sao? Hạo Tử đã không tè ra quần nữa!” Hạo Tử nói: “Nhưng mà Hạo Tử cũng thích em ấy, chúng cháu không đánh nhau.”
Đồng Tiểu Điệp đón gió rớt nước mắt, con trai ơi, mẹ tìm được anh trai tốt cho con rồi, con ở cạnh anh con thì cuộc đời này sẽ không phải lo ăn uống rồi! !
Người mẹ có ý thức lo xa biết bao, cô cũng cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân mình.
Sau đó, Lục Hạo cầm kim bài miễn chết ra khỏi cửa, để lại Lương Ngữ Hinh mặt đỏ hồng đi đến hỏi Đồng Tiểu Điệp, lắc qua lắc lại quả trứng gà trong tay ý là con trai cô có ăn không?
Tiểu tử mập vừa nhìn thấy ăn liền vui vẻ, còn chủ động ôm lấy chân của Lương Ngữ Hinh, trong miệng kêu i i a a, ngẩng đầu, còn kèm theo một nụ cười đẹp trai.
Lương Ngữ Hinh liền ôm lấy tiểu tử béo, Đồng Tiểu Điệp ôm Hạo Tử, cùng nhau ăn bữa sáng với trứng gà luộc
Hạo Tử rất có ý thức của người đàn ông chủ nhà, khua khua bàn tay nhỏ nói: “Mẹ ơi, cho em trai ăn thịt!”
Lục Hạo dường như luôn có thể biết trước điều gì đó, người đã xuống lầu rồi còn gọi điện thoại cho Đồng Tiểu Điệp nói: “Tiểu Hồ Điệp, buổi trưa làm chút đồ ăn ngon cho chị dâu em, anh quay về sẽ mang bánh ga tô cho em!”
Có sức hấp dẫn người ta lớn như vậy, Đồng Tiểu Điệp biểu thị, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
*************************************
Lục Hạo đến nơi trước bữa sáng nhà Quản nguyên soái, anh đã sắp xếp bố trí mẹ mình ở khu vực quân sự thực sự là có hai tầng bảo hiểm, một là để Quản nguyên soái trông chừng bà mẹ tính khí bom nổ nhà mình đừng có kích động làm hỏng chuyện lớn của anh, hai là khi đàm phán có trưởng bối đức cao vọng trọng có mặt, chuyện gì cũng sẽ dễ nói hơn một chút.
Đương nhiên, Quản nguyên soái ở bên ngoài là đức cao vọng trọng rồi, nhưng ở trong mắt của Lâm Tịch nữ vương có lẽ chỉ là một tiểu đệ, nhưng mà Lục Hạo cảm thấy, mẫu hậu bệ hạ chắc là sẽ không hy vọng xấu nhà khoe khoang ra ngoài, vẫn là sẽ hài hòa hơn.
Vừa đi vào căn nhà, Lâm Tịch cao cao tại thượng, liếc nhìn Lục Hạo một cái, hừ một tiếng.
“Mẹ.” Lục Hạo đi đến, hai ngón tay kẹp ảnh của con trai, lắc lắc trước mặt Lâm Tịch.
Đối phó với mẹ mình, anh vẫn có sách lược.
Quả nhiên là, Lâm Tịch không nói gì nữa, biểu cảm hoàn toàn từ sự lạnh lùng đối đãi với kẻ thù chuyển thành xuân ấm hoa nở.
Lục Hạo nói: “Thằng nhóc tối qua bị dọa sợ hôm nay không chịu đến.”
Trong lời có ý, mẹ à, con trai mẹ đây muốn đem cháu ngoan của mẹ đến để mẹ vui vẻ một chút nhưng mà hôm qua mẹ xuống tay quá hung dữ khiến cho tình hình hôm nay như thế này hoàn toàn không phải là lỗi của con trai mẹ đâu nhé!
Trên mặt Lâm Tịch là sự mất mát, thật là khiến người ta không nhẫn tâm, bây giờ bà lòng ruột bứt rứt hối hận, hối hận một cái tát đó của mình đã dọa sợ cậu nhóc rồi, đêm qua nằm mơ còn mơ thấy cháu ngoan đang khóc.
Lục Hạo chỉ vào tấm ảnh Hạo Tử mặc quần bò yếm trong tay cầm rubik chơi: “Không cần gấp, con sẽ làm tốt.”
“Cho một tuần lễ.” Đây là câu đầu tiên Lâm Tịch nói trong cả 1 buổi sáng, vừa mở miệng, đã biết là, gừng đúng là càng già càng cay.”
Lục Hạo thở dài, có người mẹ như thế này làm sao có thể không đen tối?
“Một năm.”
“Cái gì! ! Lục Hạo con điên rồi có phải không? Không được! ! Tuyệt đối không được! !”
“…”
“Con có phải là đàn ông không? Lục Tiểu Hạo nói thực lòng lão nương cũng coi thường con! ! Đến người phụ nữ cũng không thể thu phục được rốt cuộc con có phải là con trai ta không? Nghĩ lại năm đó bố con cũng là ta nhanh tay, nếu không còn không biết là con đang ở đâu nữa! !”
Lục Hạo níu lưỡi, mẹ à, mẹ và bố con những chuyện đó con cũng nghe chán rồi, chẳng phải là năm đó mẹ bá vương lên dây cung đem bắn hạ ông bố đẹp trai đó của con xuống sao? Thật sự là đáng huênh hoang như thế này sao??
Lâm Tịch đau lòng khổ não, bắt đầu dạy dỗ con trai, “Lục Tiểu Hạo, mẹ thấy con cũng không ngốc mà, vì sao lại không hiểu chứ? Vào lúc này, con cần ừm… cái gì đó kia, con biết ý của mẹ đó, đàn ông, nên mạnh thì phải mạnh, hai con người có chuyện gì không thể giải quyết được chứ? Thực sự giải quyết không được thì cứ đưa lên giường, lão nương bảo đảm con sẽ chẳng có chuyện gì cả! !”
Nói rồi, còn đập vào ngực bùm bụp, Lục Hạo bất lực tắt nụ cười, “Mẹ, mẹ đừng có kích động.”
Lâm Tịch nói đang cao hứng, bị cắt ngang, rất không vui, muốn cướp lấy ảnh của cháu ngoan.
Lục Hạo đem thu tay lại, “Nửa năm.”
“Không được, muộn nhất là ngày Ninh Tử kết hôn con phải đưa người về nhà, em gái gả chồng trong nhà không có chị dâu làm sao mà được! !”
Lục Hạo nhíu mày lại ừm một tiếng, đem tấm ảnh giao cho Lâm Tịch, quay người lén cười.
Ừm, vốn dĩ đã dự định ngày Ninh Tử kết hôn đưa về nhà, cái này gọi là chiến thuật vòng vèo, để kẻ địch cảm thấy bản thân mình chiếm lợi thế, nhưng thực ra, chẳng có cái gì vượt ra khỏi lòng bàn tay của mình.
“Mẹ, nói xong rồi, tất cả giao cho con làm, nếu không đến khi đó xảy ra chuyện gì đừng trách con.”
“Được được được, đến khi đó con đưa người về cho ta là được.”
Cái gọi là, trên dưới có đối xác, Lâm Tịch cũng đang cười trộm trong lòng, con không đem cháu ngoan của ta về nhà lẽ nào lão nương không biết tự mình đi thăm sao?! !
***********************************
Lục Hạo về nhà, trong nhà rất náo nhiệt, anh đưa bông hoa hồng trong tay cho Lương Ngữ Hinh nói: “Mỗi ngày một bông hoa hồng, bắt đầu từ hôm nay, ngày ngày nỗ lực, phải đưa em về nhà.”
Vốn dĩ là rất lãng mạn, hơn nữa Lục Hạo cũng cảm thấy thực sự rất lãng mạn, còn rất đắc ý bản thân mình không thầy tự thông, nghe thấy tiếng vỗ tay của khán giả anh rất hài lòng. Nhưng một giây sau, Lương Ngữ Hinh đem anh tóm vào trong phòng ngủ hai tay chống eo.
Đồng Tiểu Điệp thì đến từ sáng sớm, Liên Dịch đến sau đó hai tiếng, Lục Ninh thì vừa mới đến, khi đến còn khóc nữa, rốt cuộc tình hình bây giờ là gì? ! ! !
Hơn nữa, Lục Hạo, em chính là mở cửa hàng hoa anh còn chăm lo đến việc làm ăn của người khác anh thật sự là ức hiếp em phải không? ! !
Lục Hạo duỗi tay, đem người ôm chặt, “Tiểu Ngữ, tức giận rồi?
Lương Ngữ Hinh không phải là tức giận, chỉ là đột nhiên không có cảm giác an toàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Người trong phòng khách không phải đơn thuần chỉ là đến ăn cơm chơi đùa.
Lục Hạo khẽ cười vuốt tóc cô, “Anh bảo bọn họ đến bảo vệ em, em không biết phí ra sân khấu của những tên này cao thế nào đâu, tên nào cũng tham lam, Tông Chính Hạo Thần tên đó đã ăn của anh 7 phần 10 của một hạng mục, anh còn phải mua chiếc xe cho vợ của Tiểu Nhị, chiếc xe hai bánh có còn đắt hơn chiếc bốn bánh.”
Nhiều tiền như vậy?! ! Lương Ngữ Hinh cảm thấy Lục Hạo nói đùa.
“Ừm, lừa em đó.” Lục Hạo nói.
Mình đã nói mà, em có gì cần bảo vệ? Lục Hạo con người anh đây thật là… Lương Ngữ Hinh được xoa đầu cũng không dỗi nữa, hơi hơi lùi ra một chút, trên miệng làm khẩu hình hỏi: “Em gái thì sao?
Lục Hạo ồ một tiếng rồi cười, “Người nhà mình, thì không tính toán nhiều như vậy, con bé sắp kết hôn rồi, tâm trạng không tốt.”
Theo Lương Ngữ Hinh mà nói, sắp kết hôn rồi làm sao có thể tâm trạng không tốt chứ? Vừa rồi Lục Ninh khóc lóc thật đau lòng, như thế này không được, không thể nào như thế này.
Mắt của Lục Hạo lấp láy, “Em vẫn nên lo lắng chuyện của mình thì tốt hơn, Lương Ngữ Hinh, anh muối nói với con trai em không ngoan không phải là đứa trẻ tốt.”
Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo anh có thể nào đừng có cười với em như thế này được không? Kính của anh chạy đi đâu rồi vì sao không đeo lên? Trời ơi, cuối cùng em biết vì sao anh phải đeo kính rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.