Viên Mãn

Chương 48: Mưa gió bất ngờ




Lục Hạo cảm thấy, Lương Ngữ Hinh bây giờ em biết nói chuyện thì giỏi lắm à, dám nói với anh như thế này sao! !
Nhưng mà, loại tình cảm thế này mẹ nó chứ thật là quá tốt! Lục Hạo cảm thấy bản thân mình đã hết thuốc chữa rồi, cái loại cảm giác tuy bị cô gái của mình bật lại nhưng trong lòng vẫn thấy thoải mái khóe miệng bặm lại cười là chuyện gì vậy?
Hóa ra, chỉ cần là em, bất luận là như thế nào đều tốt.
Sau khi quay lại thành phố L, Lục Hạo chiếu lệ đi đến nơi nghiên cứu, nhân vật đến chủ nhiệm sở nghiên cứu cũng không động vào được sau khi tùy tùy tiện tiện xin nghỉ quay lại báo cáo, mọi người đứng lên lần lượt chào hỏi.
Lục Hạo xua xua tay, tuy lăn lộn lâu trên quan trường nói thật là cũng chẳng có tâm trạng làm nghiên cứu gì, nhưng vẻ bề ngoài vẫn phải làm, khoác chiếc áo choàng trắng dài lên, kính trên sống mũi sạch sẽ đến mức phản quang ánh mắt sắc bén, Lục Hạo ngồi xuống, ngón tay gõ lên mặt bàn, đợi điện thoại, nhân tiện kiểm tra một chút hệ thống bảo an đã qua chỉnh đốn lại.
Sau đó, liền nghĩ đến, buổi sáng lúc ra khỏi cửa, có người phụ nữ nói: “Buổi trưa, có muốn quay về ăn cơm không?”
Lời mời hấp dẫn người ta như vậy, nhân lúc con trai đến trường mẫu giáo có thể ôm cô gái thế này thế kia một chút, buổi trưa không về nhà thì thật không đáng là đàn ông!
Lúc này điện thoại rung lên, Lục Hạo đi ra ngoài cửa nghe.
Tông Chính Hạo Thần nói: “Không được vẫy, xương cốt cứng quá.”
Lục Họa hất hất tay, điều này từ trước đến nay đều không phải là vấn đề gì lớn, nếu như không nói, dứt khoát chết ở bên trong cũng có thể.
Tông Chính Hạo Thần làm anh em với Lục Hạo bao nhiêu năm như vậy rồi, anh ta đang nghĩ điều gì, có thể đoán được.
“Lục Tử, bố tôi nói, nếu như có thể, hay là để dưỡng lão ở bên trong đi, ông ta có công với quốc gia.”
Lục Hạo hếch mũi lên, công? Không so sánh với anh được.
Nhưng, thể diện của trưởng bối vẫn cần phải nể mặt, chỉ có thể nói: “Biết rồi.”
Vốn dĩ, Lục Hạo thật sự là dự định cứ như thế này buông tha cho tên khốn nạn khiến anh suýt chút nữa hỏng nhà mất người kia, làm một tù nhân không có tự do, chết già trong nhà tù, nhưng mà, trời muốn cho anh một cơ hội, anh làm sao có thể không nhận chứ?
Chỉ là, cơ hội này cũng phải trả một cái giá, cái giá là Lương Ngữ Hinh lại lần nữa không thể nói chuyện.
*****************************************
Lương Ngữ Hinh không thể nói chuyện nữa, cô đến khóc cũng không có âm thanh, toàn thân run rẩy, nắm chặt lấy tay của Lục Hạo sống chết không buông, đôi mắt bị lệ làm mờ đi, yếu đuối không biết bám víu vào đâu như vậy.
Lục Hạo đấm một đấm lên mặt bàn, chiếc bàn tròn bằng gỗ thật bị đập thủng, không khí trong phòng nghiêm túc, mang theo sự lạnh ngắt, không ai dám lên tiếng.
Liên Dịch bụng nhô cao ở bên cạnh nghịch bật lửa, Đồng Tiểu Điệp lo lắng nhìn sang chồng mình.
“Tìm quay về, em giúp anh.” Liên Dịch nói.
Lục Hạo quay đầu nói với Quản Tử: “Tiểu Nhị, đưa bà xã cậu về nhà đi.”
Chuyện của Lục Hạo anh, vẫn chưa cần đến một người phụ nữ bụng to phải phiền lòng.
“Tạch!” Liên Dịch ngừng nghịch chiếc bật lửa trên tay lại, “Lục Hạo, cần em thì cứ nói.”
Sau đó, Quản Tử đưa bà xã và Đồng Tiểu Điệp ra ngoài.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, rõ ràng là ngày xuân tràn đầy sinh khí, rõ ràng là chuyến du xuân của bọn trẻ trong trường mẫu giáo, trong lúc làm việc Lục Hạo lại nhận được điện thoại, hiệu trưởng cũng đang khóc ở trong điện thoại, vì sao? Bởi vì bị mất là con trai của Lục Hạo anh.
Mất rồi, đây là một vấn đề lớn, làm sao lại mất? Mất ở đâu? Bị ai bắt đi! Người bắt con trai của Lục Hạo anh muốn có được điều gì?
Thành phố L không lớn, nhưng cũng không nhỏ, tính thêm cả các huyện thành và thôn xã ở xung quanh, có một khoảng núi và rừng cây lớn, thực sự là khu vực cất giấu người rất tốt.
Tay của Lục Hạo bị gỗ vỡ cắm vào chảy máu, lật tay lại ôm thật chặt lấy Lương Ngữ Hinh đã sắp trượt xuống đất.
Tông Chính Hạo Thần cũng không nhẫn tâm nhìn vào mắt của Lục Hạo, trẻ con có tội tình gì, anh cũng là một người làm bố, chuyện như thế này, đổi lại là anh, cũng tuyệt đối sẽ không buông tha nữa.
Lục Hạo ôm Lương Ngữ Hinh vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa gật đầu với Tông Chính Hạo Thần, cặp mắt nhỏ dài phóng ra một ngọn lửa thiêu cực độc, tà ác như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả.
Đại Pháo ngồi ở phía trên cùng, từ đầu chí cuối không nói một câu nào, cậu ta biết mình không nghĩ ra được chủ ý nào, vào lúc thế này, nghe dặn dò là được.
Nhưng, nghĩ đến chuyện cậu nhóc vô cùng đáng yêu sống sờ sờ như thế kia mất tích rồi, các cơ thịt trong toàn thân đều căng lên đến phát đau, bắt cóc, hậu quả thông thường đều sẽ không tốt, càng huống hồ người bắt cóc Hạo Tử căn bản là không muốn tiền, bọn họ cần người, một mạng đổi một mạng.
***************************************
Lục Hạo ở trên giường ôm lấy Lương Ngữ Hinh, “Tiểu Ngữ, nói chuyện với anh.”
Không có phản ứng, Lương Ngữ Hinh chỉ khóc, trước khi cô nghe thấy cuộc điện thoại đó, Lục Hạo không để cô nghe, nhưng cô vẫn nhìn thấy hình ảnh con trai bị trói chân tay truyền đến trên điện thoại.
Vì sao? Sự việc này vì sao lại liên quan đến con trai của mình? Lẽ nào cái chết của bố mẹ mình 7 năm trước không thể là kết thúc sao?
Lục Hạo vẫn cứ đang nói xin lỗi, là anh quá sơ ý, không có diệt cỏ tận gốc anh có lỗi với cô.
Lương Ngữ Hinh cứ khóc mãi, con trai của cô bây giờ rất nguy hiểm, cậu còn nhỏ như vậy, gần đây đã mập hơn nhiều chạy nhảy cũng rất khó khăn, những kẻ xấu đó hung dữ như vậy sẽ làm cậu sợ hãi.
Lục Hạo không rời đi, anh phải ở bên cạnh người phụ nữ của anh cho đến khi con trai của anh bình an quay về, cho nên, rất nhiều việc phải giao cho các anh em đi làm, may mà, anh có một nhóm anh em tốt này.
Mà sự việc này, tất cả mọi người đều giao ước ngầm che giấu Lâm Tịch ở Bắc Kinh, Trần Quang Vinh gọi điện thoại đến câu đầu tiên chính là nói: “Lúc đầu bố nói thế nào nhỉ? Người trẻ tuổi chính là quá nôn nóng! !”
Khóe miệng của ông tức đến mức bốc hỏa lên rồi, vừa rồi Lâm Tịch hỏi một câu còn nói dối không chớp mắt một câu: “Hôm qua em chiên nem rán nóng quá.”
Người phụ nữ cả cuộc đời này đều không nỡ để bà quẩn quanh bên bếp, bây giờ già rồi lại biết khua nồi nói: “Học rán nem, lần sai làm cho cháu ngoan của em ăn!”
Một khuôn mặt với những nếp nhăn dài cười híp mắt hạnh phúc, tiểu lão thái thái học trông rất ra dáng.
Lục Quang Vinh rất lo lắng, lo lắng cho cháu trai lo lắng cho Lâm Tịch, người phụ nữ Lục Quang Vinh ông cả cuộc đời bảo vệ như vậy, nếu như biết được, cơ thể không chịu đựng được thì phải làm thế nào!
Lục Hạo chẳng có gì để nói, chống trán đỡ đầu, “Bố…”
“Bác Tông Chính của con cũng biết rồi, bảo bố nói với con một tiếng, có thể điều người đến tỉnh rồi.”
Lục Hạo nói: “Tiểu Ngữ bây giờ không rời khỏi con được, con không thể đi Bắc Kinh.”
7 năm trước, anh không thể ở bên cạnh em, bây giờ, anh sẽ nửa bước không rời.
Lục Quang Vinh càng lo lắng, “Bây giờ tìm đứa trẻ quan trọng hơn tất cả mọi thứ! ! Hắn ta có lẽ biết! Con nhanh chóng quay về cho bố! !”
Lục Hạo vốn dĩ vẫn luôn cho rằng có vài người chỉ là tham lam một chút, thực ra điều này không có gì, ngồi ở vị trí đó, không thể nào có người sạch sẽ, nhưng chuyện để leo lên vị trí mà không tiếc mạng người này, hơn nữa không tiếc còn là bố mẹ của cô gái của Lục Hạo anh, Lục Hạo thật sự rất muốn bay đến Bắc Kinh đấm cho hắn một trận, hoặc là giống như Quản Tử năm đó khi xảy ra chuyện, lão đại nhà họ Quản ra đòn mạnh mẽ.
“Bố, để con sắp xếp bố đừng lo.” Lục Hạo ngắt cuộc gọi.
Lương Ngữ Hinh ôm chân khóc, lại là tư thế như thế này, phòng bị không có cảm giác an toàn, trái tim Lục Hạo như muốn nứt ra, Lương Ngữ Hinh, em mang thai con, sinh con, nuôi con, nếu như mất đi rồi, em có thể tha thứ cho anh không?
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, tận dụng âm thanh hỏi: “Tiểu Ngữ, em muốn ở nhà đợi hay là cùng anh đến Bắc Kinh?”
Lương Ngữ Hinh chầm chậm ngẩng đầu, bờ môi khó khăn khẽ động đậy, cứ sững sờ nhìn chằm chằm Lục Hạo.
Trái tim của Lục Hạo nặng nề bị gõ đến phát đau, nhanh chóng chùng xuống, “Em làm sao rồi? ! !”
Lương Ngữ Hinh không kìm được nước mắt, chẳng đáp lại lời nào cả.
Lục Hạo cuống quýt ôm người vào trong lòng, “Tiểu Ngữ, em không thể có chuyện gì.”
Lương Ngữ Hinh tóm lấy tay của Lục Hạo, giống như là muốn sự bảo đảm của anh.
Lương Ngữ Hinh tin tưởng mỗi một câu mỗi một chữ mà Lục Hạo nói, Lục Hạo, anh nói với em sẽ không có chuyện gì, anh nói đi! Anh mau nói đi!
Nhưng mà, Lục Hạo không thể cho cô sự bảo đảm này, đứa bé nhỏ như vậy, mục đích bắt cóc rõ ràng như vậy, những kẻ giết người không chớp mắt đó!
“Tiểu Ngữ, anh đưa em đi Bắc Kinh, em phải dũng cảm lên, đồng ý với anh!”
Lương Ngữ Hinh không có được sự bảo đảm mà cô muốn, trong lòng đột nhiên liền hiểu rõ, sự việc, còn nghiêm trọng hơn so với điều cô có thể tưởng tượng được, khóc đến mức sắp sửa ngất đi rồi.
Mắt của Lục Hạo đỏ rực lên giống như sắp nhỏ ra máu, con trai của anh, cậu con trai anh vẫn chưa hôn đủ chưa ôm đủ, cậu con trai làm cảm động anh! ! !
“Lương Ngữ Hinh, đi, bây giờ chúng ta đi luôn!”
Ra đòn mạnh mẽ gì đó, sẽ luôn có cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.