Viên Mãn

Chương 8: Lưu luyến không rời




Quản Tử nói: “ Anh đây giúp cậu như thế, mà cậu vẫn lấy ‘Tảo Biển’ của anh đây sao? Đó là chỗ mà anh đây rất thích!”
Ai ai cũng đến bày tỏ sự đa tình của bản thân, Lục Hạo đương nghiên cũng không thực sự nghĩ như vậy, chỉ đơn giản phát tiết sự tức giận với Quản Tử vì cậu ta không sớm nói sự tồn tại của Lương Ngữ Hinh cho anh.
Quản Tử thật sự lo lắng, nếu Lục Hạo đã nói một câu muốn, anh ta thực sự không thể nào không đưa.
“ Nhìn biểu hiện của cậu rồi tính.” Nói xong, Lục Hạo giành cúp máy trước.
Quản Tử cầm di động nghe tiếng tút tút, cảm thấy như bản thân được sống lại!! Kết quả lại bị Liên Dịch khinh bỉ, nói anh đàn bà quá đi.
Lục Hạo thông báo một số việc cho bí thư của mình, nói sẽ ở lại thành phố L ba ngày.
Thật ra anh không muốn trở về nhanh như vậy, thế nhưng còn rất nhiều hội nghị báo cáo đang chờ anh, chậm nhất là ba ngày sau phải quay về.
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, Tông Chính Hạo Thần đúng giờ gửi tư liệu của Lương Ngữ Hinh đến hòm mail của Lục Hạo.
Đương nhiên thị trưởng Tiểu Tông cũng lợi dụng chức vụ của mình tiện thể xem qua luôn rồi, cảm thấy việc này càng ngày càng thú vị.
Tông Chính Hạo Thần nói với Lục Hạo trong điện thoại : “ Lục Tử, vẫn là cậu hoành tráng à nha, anh đây bái phục!”
Lần này Lục Hạo không thể không kiêu ngạo được, anh đây đương nhiên hoành tráng rồi, anh đây có một đưa con trai năm tuổi a!!
Anh cũng không vội tới tiếp cận Lương Ngữ Hinh, Lục Hạo có tác phong làm việc của Lục Hạo, từ trước đến nay anh thích tự mình nghiên cứu nắm rõ hết thảy về đối phương, sau đó mới ra trận.
Cho nên mới nói, ba mươi tư tuổi trở thành cán bộ cấp cao của bộ của ngành hái ra tiền, vị trí này không phải tự nhiên mà có được.
Tài liệu Lương Ngữ Hinh ở thành phố L được cấp dưới của Tông Chính Hạo Thần sắp xếp rất tỉ mỉ, bản sao hộ khẩu, bản sao chứng minh nhân dân, giấp phép kinh doanh cửa hàng bán hoa, thậm chí còn có hồ sơ ghi chép khi Hạo Tử vừa chào đời ở bệnh viện Đệ Nhất.
Trên hộ khẩu của Lương Ngữ Hinh không có tên cha mẹ, chỉ có tên tuổi của Hạo Tử: Lục Hạo.
Lục Hạo nở nụ cười, anh hôm nay trốn ở trong phòng cười quá nhiều, nhưng thật sự cảm thấy rất vui vẻ, Lục Hạo, củ cải nhỏ kia tên là Lục Hạo.
Về phần cha mẹ của Lương Ngữ Hinh, Lục Hạo nhớ rõ trước đây nhà của họ làm kinh doanh, hoàn cảnh gia đình không tệ, cho nên tính cách của Lương Ngữ Hinh rất đơn thuần, không tiếp xúc với xã hội, không hề lừa lọc giả dối khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
Thế nhưng tại sao? Tại sao Lương Ngữ Hinh có thể một mình tới thành phố L? Tại sao sáu năm trước cha mẹ cô ấy lại qua đời? Tại sao cô ấy mang thai Hạo Tử nhưng không nói cho anh biết?
Những chuyện này, anh không muốn giao cho cấp dưới đi điều tra nên phải đợi khi Lục Hạo quay về Bắc Kinh tự mình đi tìm hiểu rõ sự việc.
***********************************************************
Cả ngày hôm nay Lương Ngữ Hinh có một loại cảm giác bất an, làm sao lại có thể như vậy chứ? Sao lại có thể gặp được Lục Hạo sau đó còn để anh ấy biết Hạo Tử là con trai của anh ấy nữa chứ?
Khi hoàng hôn buông xuống cô đến nhà trẻ đón con trai tan học, các bạn nhỏ trong nhà trẻ chạy ra ngoài như ong vỡ tổ, Hạo Tử nắm tay Tiểu Mị đi cuối cùng, từ rất xa Lương Ngữ Hinh đã nghe thấy giọng của con trai nói : “ Tiểu Mị chúng ta không cần vội, rất nguy hiểm sẽ bị té ngã xuống đất đấy!”
Sau đó vỗ vỗ ngực bổ sung thêm một câu : “ Là mẹ mình nói!”
Lương Ngữ Hinh mỉm cười vẫy tay với hai bé, Hạo Tử buông tay của Tiểu Mị ra chạy đến bên cạnh mẹ, hoàn toàn quên mất mình vừa mới nói như vậy rất nguy hiểm sẽ bị té ngã xuống đất.
“ Mẹ ơi!!” Hai tay Hạo Tử ôm lấy cổ của Lương Ngữ Hinh, được cô bế lên.
Lương Ngữ Hinh hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, xoa đầu cậu nhóc, cậu nhóc chơi trong nhà trẻ đến mức người đầy mồ hôi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, khuôn mặt nhỏ béo mập, còn có đôi mắt di truyền từ cô kia nữa, cho dù Lương Ngữ Hinh nhìn kỹ như thế nào đều không tìm được chỗ nào nào giống với Lục Hạo cả.
Mẹ của Tiểu Mị cũng đến đón con gái rồi nói hôm nay muốn dẫn Tiểu Mị đi ăn McDonald.
Hạo Tử có vẻ ất mong muốn nhưng cậu có có thể nhẫn nhịn không đòi hỏi.
Lương Ngữ Hinh chạm vào con tỏ vẻ khen ngợi, đặt Hạo Tử xuống rồi hai mẹ con nắm tay nhau về nhà.
Ba bữa ăn hàng ngày của cô đều như thế này, sáng sớm ở nhà ăn sáng cùng Hạo Tử, buổi trưa Hạo Tử ăn cơm ở nhà trẻ, Lương Ngữ Hinh lấy đồ ăn lúc sáng cho vào cà mên đem đi, buổi tối Lương Ngữ Hinh tạm thời đóng cửa tiệm, đi đón Hạo Tử về nhà rồi nấu cơm, ăn xong thì đưa Hạo Tử tới cửa hàng.
Còn phần Lục Hạo, lúc Lương Ngữ Hinh khóa cửa tiệm đi đón Hạo Tử thì anh đến cửa tiệm, nhưng lại bị đứng ngoài.
Trên đường, Hạo Tử hỏi mẹ buổi tối ăn món gì, cậu nhóc kể bữa trưa ở nhà trẻ ăn cơm thịt băm rất ngon, cậu nhóc rất ngoan xin thêm cô giáo một chén nữa.
Cơm thịt băm chính là nước sốt nấm hương và thịt trộn với cơm, hơi ngòn ngọt nên bọn trẻ rất thích ăn, thỉnh thoảng cô cũng làm cho Hạo Tử ăn ở nhà.
Lục Hạo ngồi ở trong xe, nhìn thấy Lương Ngữ Hinh nắm tay Hạo Tử đi qua trước mặt mình, cô ấy khua chân múa tay tỏ ý gì đó, Hạo Tử cười cười ngẩng đầu lên rõ cao để nói chuyện với mẹ.
Mẹ ơi, Lục Hạo cảm thấy rất thần kỳ, Lương Ngữ Hinh trong tim hắn là cô gái tóc dài, không thích nói chuyện, thích đọc sách, hiện tại là mẹ của con anh.
Anh có phần không muốn đến quấy rầy, cứ lẳng lặng nhìn như vậy đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Về đến nhà, Lương Ngữ Hinh theo yêu cầu của Hạo Tử quyết định mang cơm tối đến cửa hàng hoa ăn, bởi vì có một đơn đặt hàng lớn ngày mai phải giao, Hạo Tử tỏ ý bé sẽ ăn cơm ngoan ngoãn.
Vốn dĩ Lục Hạo muốn đi, nhưng khi khởi động xe lại tắt lửa, anh nhìn thấy Lương Ngữ Hinh và Hạo Tử đi từ trong ngõ ra.
Cửa sổ LandRover có dán một lớp màng, có thể từ bên trong nhìn ra ngoài mà không bị người khác phát hiện, Hạo Tử xách ghế đẩu ngồi ở bên ngoài cửa hàng hoa, trên chiếc bàn nhỏ bày cơm tối cùng với canh, Lục Hạo nhìn thấy củ cải nhỏ dùng chiếc muỗng nhỏ xúc một ít món gì đó có màu hồng phấn, cố gắng há to miệng cắn một miếng, sau đó tuyên bố một sựt thật : “ Mẹ ơi, nhìn này , có dây ăngten.”
Lục Hạo không khỏi mỉm cười, thì ra củ cải nhỏ đang ăn củ sen.
Đúng vậy, trời đã vào thu rồi là thời điểm rất tốt để ăn củ sen, Lục Hạo nhớ rõ khi mình còn nhỏ, mỗi khi đến thời gian này trong nhà đều hầm canh củ sen cách thủy, mỗi ngày tan học đều chạy vội về nhà để uống một bát lớn, sau đó lại ra ngoài đánh trận với bọn Hạo Tử, lúc đó anh cũng cho rằng tơ củ sen là dây ăngten, mặc dù rất phiền phức nhưng vẫn rất thích mùi vị dịu ngọt của củ sen.
Lục Hạo nhìn thấy Lương Ngữ Hinh đem ghế đẩu đi ra ngồi ở bên cạnh con trai, tay không ngừng gói bọc gì đó.
Hạo Tử bị tơ củ sen chạm lên mặt khiến cậu bé ngứa liền trực tiếp lấy tay lau sạch, nhưng vẫn rất khó chịu, Lương Ngữ Hinh dùng tay giúp cậu nhóc, nụ cười của cô rất điềm tĩnh, sau đó lại dùng tay ra dấu cái gì đó, Hạo Tử biết rõ mẹ mình đang nói gì liền gật đầu.
Điều này khiến cho Lục Hạo cảm thấy chướng mắt, anh không thích, trong lòng anh Lương Ngữ Hinh không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Anh cứ ngẩn người như vậy ở trong xe cho đến khi cửa hàng hoa đóng cửa, Lục Hạo không ăn cơm cũng chẳng uống một ngụm nước nào, cho đến khi cửa hàng hoa đóng cửa anh mới chậm rãi bước xuống xe, hai chân đều đã tê rần, nhưng vẫn cố gắng di chuyển đến con hẻm nhỏ, nhìn theo bóng lưng Lương Ngữ Hinh và Hạo Tử một lớn một nhỏ an toàn đi vào trong cầu thang, sau đó đèn trong nhà bật sáng.
Quay đầu lại liền nhìn thấy đôi con mắt sáng long lanh của Quản Tử.
*********************************
“ Ôi trời ơi, đây là ai vậy ta? Lại đây để anh đây nhìn xem, anh đây chắc chắn quen biết! Ồ, là anh em của anh đây!” Quản Tử to gan mở miệng vì có Liên Dịch đứng ở bên cạnh.
Ngay cả Liên Dịch cũng cười : “ Ừ, không sai đúng là Lục Hạo.”
Lục Hạo có chút xấu hổ, đứng thẳng hai chân, đem mặt giấu vào chỗ tối, không nói chuyện.
Lúc như này im lặng là vàng.
“ Anh đây phải gọi điện thoại cho Hạo Tử, nói cậu ta đến đây ngay lập tức, vợ à em thấy chủ ý này có được không?”
“ Rất tốt.” Ngay khi nói xong Liên Dịch như muốn cầm điện thoại lên.
“ Muốn hỏi chuyện gì?” Lục Hạo nói chuyện, muốn ngăn chặn hai người nhàm chán này để cho bọn họ nhanh chóng biết được thứ mình muốn.
“ Ôi trời ơi, Lục Tử hiếm khi thẳng thắn như vậy, đến đây nào, vô trong quán của anh đây ngồi một lát đi!!”
Ngay sau đó ba người đi vào ‘Tảo Biển’ rồi lên phòng làm việc ở tầng hai.
Mấy cậu bồi bàn ở ‘Tảo Biển” bỗng nhiên hoảng sợ, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, là thật rồi!! Có phải ông chủ của chúng ta đi cùng với vợ đến đàm phán với anh Lục không? ! ! Ông trời ơi, lão đại nhất định phải thành công nha! ! Chúng tôi đều muốn đi theo anh nha! ! Chúng tôi không muốn biến thành nhân viên phong độ trí thức của cửa hàng sách! ! ! ! ! ! Vẫn là quán bar có khí chất hơn nha! ! ! ! ! !
“ Sáng ngày mốt tôi sẽ lên máy bay trở về Bắc Kinh, ở Cục có chuyện rất gấp, cậu rảnh rỗi không có việc gì bận thì đến đây xem thế nào.” Lục Hạo nói.
Quản Tử cảm thấy anh đây làm sao lại không có việc gì làm chứ? Anh đây rất bận rộn! ! Tập đoàn Tử Kim từ trên xuống dưới đang chờ anh đây để kiếm cơm, anh đây sao có thể rảnh rỗi được? ! ! !
Nhưng Liên Dịch lại nói : “ Được.”
Lục Hạo cùng chạm cốc với Liên Dịch, “Hai người gặp con tôi chưa?”
“ Ối dời.” Quản Tử nở nụ cười, “ Cậu có biết Hạo Tử nhà cậu có quan hệ gì với anh đây không?”
Lục Hạo tỏ vẻ không biết.
“ Anh em! ! Nhóc kia rất thân với anh đây! !”
Sau đó Lục Hạo và Liên Dịch đều nở nụ cười.
“ Cười cái gì mà cười! ! !” Quản Tử cảm giác mình bị cười nhạo vì tình bạn cách trở tuổi tác này.
“ Không có gì.” Lục Hạo nói.
“ Quản Tiểu Thiên, anh phải gọi Lục Tử một tiếng chú, nhanh, gọi cho chị đây nghe xem nào!” Liên Dịch hoàn toàn không giúp chồng mình.
Quản Tử cảm thấy, mình chính là thiếu nợ phụ nữ! Chờ xem buổi tối anh đây trừng phạt em như thế nào! !” Sau đó nói với Lục Hạo : “ Gọi cậu già đi như vậy không tốt, dù sao anh đây đã kết hôn rồi còn cậu vẫn độc thân ~!”
Lục Hạo cũng không giận, gật đầu : “ Cậu quả thật là kết hôn sớm hơn anh đây, nhưng con trai anh đây đã sắp năm tuổi rồi.”
Câu nói khiến cho Quản Tử ai oán nhìn về phía bụng của Liên Dịch.
Liên Dịch cảm thấy đây không phải hoàn toàn là trách nhiệm của mình, vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Quản Tử nói : “ Anh vẫn chưa đủ cố gắng.”
Một người đàn ông, bị nghi ngờ về phương diện không đủ cố gắng này thật là tổn thương lòng tự ái mà, cho nên Quản Tử đứng lên đồng thời kéo cả Liên Dịch, trước khi xuống lầu nói với Lục Hạo : “ Anh đây phải về nhà sinh con đây, từ nay cậu đến thì lên trên này, ở đây tương đối tiện.”
Lục Hạo nhìn cửa sổ của căn phòng biết tại sao tiện rồi.
Quản Tử lôi kéo vợ đi xuống lầu, mấy cậu chàng trong quán đều sợ hãi, ông trời ơi, không thể nào, lão đại chúng ta thua rồi ư? ! !
Quản Tử nói : “ Mọi người đều biết cửa hàng hoa bên cạnh chứ?”
Đám bồi bàn gật đầu.
“ Tốt lắm, từ nay về sau mỗi ngày mỗi người phải mua một bó hoa, đem tặng cho bạn hay hay cho mẹ đều được, rồi đi thanh toán với kế toán.”
Ngay sau đó, mấy cậu bồi bàn nở nụ cười, cảm thấy nên đi theo ông chủ Quản, muốn cái gì cũng có!
Sau đó Lương Ngữ hinh không hiểu vì sao việc làm ăn của tiệm hoa rất đắt khách, điều này khiến cho Lương Ngữ Hinh khi cuối tháng tính toán sổ sách vui vẻ rất lâu.
Còn Lục Hạo, tất cả thời gian còn lại đều ở trong lầu hai của Tảo Biển, buổi sáng nhìn Lương Ngữ Hinh đưa Hạo Tử đến trường, Hạo Tử khoác balo chạy ở phía trước; thấy Lương Ngữ Hinh mua thức ăn trở về, trong túi nhựa có một củ sen rất to; thấy Hạo Tử tan học, Lương Ngữ Hinh nắm lấy bàn tay nhỏ dung dăng dung dẻ, bình thường hai người không nói lời nào nhưng đều cười vô cùng vui vẻ, phần lớn thời gian vẫn là nhìn Lương Ngữ Hinh bận rộn ở trong tiệm hoa nhỏ, cô rất thích mặc váy dài bằng vải bông mang giày vải nhỏ, sáng sớm chuyển hết các chậu hoa ra ngoài cửa tiệm, bày những bồn hoa đẹp và những bó hoa tươi lên bậc cửa, chạng vạng tối lại đem chậu hoa vào trong, dưới ánh đèn cô cắt tỉa cành hoa, Hạo Tử yên lặng chơi đùa bên cạnh.
Lục Hạo cảm thấy, một người đàn ông chẳng hiểu biết gì mà xuất hiện thì sẽ không thành công, anh là kiểu đàn ông phải làm rõ hết thảy mọi chuyện rồi mới xuất hiện hơn nữa một lần là thành công luôn.
Lương Ngữ Hinh, trước đây em nào có biết nấu ăn, nào có biết hầm canh, nào có biết nuôi con! ! ! ! Suy cho cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
*************************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.