Bên này, Lục Minh Trác nhìn thấy các đồng nghiệp phòng thiết kế đều quay về rồi, vẫy tay tạm biệt với Tĩnh Sam.
Mà chân trước anh ta vừa đi, Tĩnh Sam lập tức trở thành đối tượng công kích của Lam Oánh và những đồng nghiệp khác.
"Có một số người thật không biết xấu hổ, đã ăn trong bát còn nhìn trong nồi, không biết xấu hổ!" Chu Tiểu Nam mở miệng chửi ra mấy câu hung ác.
Ngoại trừ Trần Duyệt, những đồng nghiệp khác cũng hùa theo giễu cợt mấy câu.
Tĩnh Sam buồn bực trong đầu ăn cơm, không lên tiếng. Miệng mọc trên người người ta, không sợ mệt thì cứ mắng chửi đi.
Chu Tiểu Nam và mấy đồng nghiệp khác lại mắng mấy tiếng, nhìn thấy Tĩnh Sam không phản ứng, tự cảm thấy không thú vị, lại trở về trước bàn vùi đầu vào công việc.
Nhịn đến lúc tan làm, Tĩnh Sam dọn dẹp đồ đạc vội vàng rời đi.
Ra khỏi công ty đến đầu đường đợi một lúc, xe của Hàn Thiên Sư đã lái đến.
Tĩnh Sam mở cửa lên xe, ấm ức ngồi vào trong.
Hàn Thiên Sư thấy cô như vậy, nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Đổ bệnh?"
Tĩnh Sam lắc đầu, phủ nhận: "Không có!"
"Vậy làm sao thế?" Hàn Thiên Sư hiếm khi có tâm trạng tốt, chú ý đến điểm không đúng của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam khẽ thở dài một hơi, nói chuyện ban ngày cho Hàn Thiên Sư nghe. Không phải cô cáo trạng, chỉ là muốn cho Hàn Thiên Sư biết, hôn nhân ẩn của bọn họ ở phòng thiết kế đã không còn là bí mật.
Mặc dù Tĩnh Sam nói uyển chuyển, nhưng mà Hàn Thiên Sư là người lăn lộn trong giới kinh doanh như vậy, vừa nghe lập tức biết có chuyện gì xảy ra.
Anh giận tái mặt, lạnh giọng hỏi: "Người của phòng thiết kế, xa lánh em?"
Hàn Thiên Sư không phải là đang hỏi, mà là đã xác định kết quả.
Khóe môi Tĩnh Sam co giật, cảm thấy Hàn Thiên Sư thật sự không cần phải quá thông mình!
Hàn Thiên Sư híp mắt lại, giọng điệu âm lãnh khẽ nói: "Một đám phụ nữ ăn no rãnh việc! Người phụ nữ của anh, mấy người đó cũng dám khoa tay múa chân sao!"Anh chính là tính cách bao che khuyết điểm điển hình, vật sở hữu của mình mình đánh mắng dạy dỗ thế nào cũng được. Người khác dám khoa tay múa chân, đây đúng là ngại thời gian qua quá thoải mái!
"..." Tĩnh Sam nghe Hàn Thiên Sư nói lời này, bỗng dưng khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
"Làm sao nhìn anh như vậy?" Hàn Thiên Sư thấy ánh mắt dại ra của Tĩnh Sam, sững sờ nhìn mình, nhíu mày hỏi.
Gò má Tĩnh Sam đỏ lên, gục đầu xuống, hình như có chút ngại ngùng.
"Nói đi, không nói gì sao?" Hàn Thiên Sư gấp gáp thúc giục.
Tĩnh Sam cong môi, lắc đầu cười: "Không có gì! Chỉ là nghe anh vừa mới nói là, em là người phụ nữ của anh."
"Đức ngốc! Chẳng lẽ em không phải là người phụ nữ của anh sao?" Hàn Thiên Sư đưa tay chọc chọc vào trán của Tĩnh Sam, thật sự không biết nói gì.
Tĩnh Sam xoa xoa cái trán bị anh chọc có chút đau, ngây ngốc nở nụ cười, nhỏ giọng lặp lại: "Em đương nhiên là người phụ nữ của anh rồi!"
Hàn Thiên Sư nghe thấy tiếng Tĩnh Sam thầm thì, khóe môi không hiểu sao cong lên một độ cong vui vẻ đến anh cũng không phát hiện.
Tĩnh Sam yên lặng vui vẻ trong suy nghĩ mình là người phụ nữ của Hàn Thiên Sư, đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì đã thấy còn đường trước mắt không hề quen thuôc.
Cô nhỏ giọng kinh hãi kêu lên: "Hàn Thiên Sư, đây không phải là đường về nhà!"
Hàn Thiên Sư trợn trắng mắt với cô: "Anh còn không biết đây không phải là đường về nhà sao?"
"..." Tĩnh Sam buồn cười, lúc sau mới hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Hàn Thiên Sư không trả lời, chỉ tập trung lái xe.
Mười phút sau, Hàn Thiên Sư vững vàng dừng xe lại.
"Xuống xe!" Anh rút chìa khóa xe, giục Tĩnh Sam xuống xe.
Sau khi Tĩnh Sam xuống xe, phát hiện Hàn Thiên Sư đưa cô đến nhà hàng tây Mazur xa hoa nhất thành phố Z.
Đây là lần đầu tiên cô đến nơi cao cấp như vậy!
Hàn Thiên Sư lại ngựa quen đường cũ, anh chưa cô đến chọn một vị trí gần cửa sổ ở tầng hai, cũng không hỏi ý kiến của Tĩnh Sam, trực tiếp gọi mấy món ăn, còn gọi một chai Lafite.
"Sao chúng ta lại đến nơi này?" Tĩnh Sam nhỏ giọng hỏi Hàn Thiên Sư.
Nhà hàng Tây môi trường ưu nhã, tiếng âm nhạc cổ điển kéo dài. Nhưng mà để cô nói, cảm giác có chút không phù hợp.
Hàn Thiên Sư nhếch môi yếu ớt cười nói: "Tĩnh Sam, em không nhìn ra, anh là đang dỗ em sao?"
"..." Tĩnh Sam có chút không biết nói gì.
Cô một chút...cũng không nhìn ra!
Hàn Thiên Sư có vẻ phiền muộn như đàn gảy tai trâu: "Phụ nữ mấy em, không phải đều thích âm nhạc vang đỏ, bữa tối dưới ánh nến sao?"
Tĩnh Sam không nói gì, cảm giác nếu như mình phủ nhận, chính là đang thừa nhận mình không phải phụ nữ.
Lúc này, cô nghiêm trọng bỏ qua thâm ý câu nói "Phụ nữ mấy em" trong miệng Hàn Thiên Sư.
Sau khi rượu và thức ăn được mang lên, Tĩnh Sam dưới sự dẫn dắt của Hàn Thiên Sư dần dần thả lỏng. Hai người đối ẩm thành đôi, trên mặt đều có vẻ vui vẻ.
Lam Oánh không ngờ mình ăn một bữa cơm tây cũng có thể gặp Hàn Thiên Sư và Tĩnh Sam, càng không ngờ Tĩnh Sam lại thật sự nói chuyện ban ngày ở phòng thiết kế cho Hàn Thiên Sư.
Cô ta trơ mắt nhìn hai người châu đầu nói nhỏ, cười cười nói nói, đôi tay nắm chặt thành quyên.
Sau một lúc chán nản, cô ta trốn vào góc tối lấy điện thoại ra chụp mấy tấm gửi cho Lam Vy, cũng kèm theo lời khuyên, cảnh báo--
"Em nói rồi, không nên xem thường Tĩnh Sam. Ban ngày em và đồng nghiệp chèn ép tẩy chay cô ta, buổi tối cô ta lại thổi gió bên gối. Bây giờ, Hàn Thiên Sư của chị vì dỗ cô ta, đưa cô ta đến nhà hàng tây Mazur hai người từng hẹn trước đây hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến!"
Cách an ủi bữa tối dưới ánh nên của Hàn Thiên Sư, cuối cùng hiệu quả cũng xem như không tệ!
Bởi vì tửu lượng của Tĩnh Sam không chịu nổi, uống một chút, ánh mắt nhộn nhạo. Đam Mỹ Hay
Cô ngồi ở bàn đối diện, hai tay chống lên mặt bàn, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên Sư. Thẳng thắn, lớn mật, đắm đuối đưa tình!
Hàn Thiên Sư lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía Tĩnh Sam, thu dáng vẻ nửa tỉnh nửa say của cô vào trong đáy mắt. Trong nháy mắt, ánh mắt phút chốc nheo lại, cảm thấy...nổi sóng!
"Ăn no rồi sao?" Hàn Thiên Sư để dao nĩa xuống, vừa ưu nhã lau miệng, vừa nhỏ giọng hỏi.
Tĩnh Sam liên tục gật đầu, cười ngây ngô: "Ăn no, rất no!"
Hàn Thiên Sư cũng cười: "Ăn no rồi, chúng ta về nhà!"
Về nhà! Một khắc cũng đợi không kịp, muốn lập tức đưa cô về nhà, hung hăng đẩy ngã cô xuống giường. Người phụ nữ này, cô tuyệt không biết ánh mắt của cô lúc này say lòng người thế nào.
Mềm mại, giống như muốn hòa tan cả người anh.!
Tĩnh Sam nghe Hàn Thiên Sư nói thế, lập tức đứng lên: "Được, chúng ta về nhà!"
Cô mạnh mẽ đứng lên, lung la lung lay giống như là sắp ngã.
Hàn Thiên Sư nhanh tay lẹ mắt đứng lên, vững vàng đỡ lấy eo nhỏ của cô. Xoang mũi ngửi được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ chỉ thuộc về Tĩnh Sam. Cơ thể, không thể không chế có...phản ứng.
"Đầu của em, nặng quá!" Tĩnh Sam nhìn Hàn Thiên Sư, ngơ ngác rồi nói ra một câu như vậy.
Hàn Thiên Sư cho dù có thể nhịn, cũng bị chọc cười thành tiếng: "Tĩnh Sam, từ nay về sau ngàn vạn lần em đừng uống rượu, rượu trái cây cũng đừng động vào. Tửu lượng này của em, anh thật sự không dám khen tặng!"
Hai ly rượu vang đỏ vào bụng, đã say say đi đường không xong. Cái này nếu như mà uống hai ly, bị người khiêng đi bán chỉ sợ còn có thể vui vẻ giúp người ta đếm tiền.
Tĩnh Sam giống như là con bạch tuộc, cả người bám lên người Hàn Thiên Sư, trong miệng yếu ớt phàn nàn mấy lần: "Đầu nặng quá! Đầu nặng quá!"
Hàn Thiên Sư dở khóc dở cười, anh đỡ Tĩnh Sam, gọi người phục vụ tính tiền. Sau khi quẹt thẻ, anh trực tiếp chặn ngang ôm Tĩnh Sam vào ngực, để đầu của cô dựa sát vào trong ngực mình.
Cảm giác say rượu, Hàn Thiên Sư hiểu rõ. Lần đầu tiên say rượu mới mười mấy tuổi. Cùng một đám anh em tốt, lén vào quán bar uống không ngừng. Cảm giác lúc ấy, cũng không phải giống như Tĩnh Sam nói, đầu nặng trịch sao?"