Ban đầu đã bị Vân Thiên Hà đánh ra Thiên Khôn Định Ấn sống mái với Ngân Lang trưởng lão sinh ra sóng trùng kích lan tới chỉ làm cho khí huyết trong cơ thể hắn nghịch lưu bốc lên, nhưng hắn vẫn có thể chống đối.
Sau đó bị vách tường trong suốt quái dị tạo thành một kích phản chấn ngược lại cũng chỉ làm cho hắn bị chút thương thế không nặng.
Vân Thiên Hà không có thời gian dẹp loạn khôi phục thương thế, Kim Lang trưởng lão nhìn thấy bào đệ bị giết chết, hắn đã điên rồi, thực giống như trong tâm thần bị hung hăng chém hơn mười đao. Huynh đệ bọn họ tâm thần tương liên, một khi người kia tử vong, người còn lại tuy rằng vẫn có thể sống sót, thế nhưng tâm thần sinh không tránh khỏi bị thương, thậm chí rất nghiêm trọng, huống chi hắn còn bị ý chí trong Vân Tru thôn phệ mất một bộ phận linh phách lực.
Vân Thiên Hà liều mạng thương thế nặng hơn cũng muốn đánh chết Ngân Lang trưởng lão trước, tự nhiên đã nghĩ tới tình cảnh này, một khi tâm thần Kim Lang trưởng lão rơi vào trạng thái hỗn loạn điên cuồng, tuy rằng không thể tạo thành vết thương trí mệnh, thế nhưng thế tiến công đối với Vân Thiên Hà khẳng định sẽ bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Vì vậy Vân Thiên Hà đánh chết Ngân Lang trưởng lão, tuy rằng tạo thành thương thế tăng thêm, thế nhưng vẫn rất sáng suốt lựa chọn phương pháp này.
Lượng tinh linh chi khí còn dư trong cơ thể không nhiều, Vân Thiên Hà không chuyển chúng thành tinh viêm kình khí hình phòng tầng phòng ngự, mà vận chuyển toàn bộ cho Khôn Nguyệt Bích hấp thu. Hắn tin tưởng, Khôn Nguyệt Bích hình thành phòng ngự phản chấn ngược lại đòn tấn công của Kim Lang trưởng lão, đồng thời lần thứ hai tổn thương nặng tâm thần hắn, dưới tình huống nhiều lần bị đả kích nặng nề, tinh thần Kim Lang trưởng lão nhất định sẽ bị phân liệt, Vân Thiên Hà liều mạng một hơi cuối cùng đánh chết hắn, sau đó không còn phải lo lắng nữa rồi.
Vì vậy sau khi kiên định suy nghĩ này, Vân Thiên Hà liền tập trung tinh thần thực hiện từng bước một.
Thời điểm khi tinh linh chi khí sắp khô cạn, cũng rốt cuộc khởi động Khôn Nguyệt Bích phóng ra một vách tường phòng hộ trong suốt, thế trùng kích điên cuồng của Kim Lang trưởng lão đã tới.
Lúc này hai mắt Kim Lang trưởng lão đỏ bừng, tâm thần hỗn loạn, nhưng khi thế tiến công của hắn đánh tới, hắn cũng đã phát hiện ra chính mình một lần nữa đánh vào vách tường phòng hộ trong suốt, mà tử địch trong mắt hắn, chỉ cách hắn không đến ba thước xa.
Cảm giác không cam lòng này, để Kim Lang trưởng lão dưới tình huống bị năng lượng Khôn Nguyệt Bích phản chấn lui lại hơn mười bước, miệng phun máu tươi, tâm thần lại một lần nữa bị thương, vẫn có thể điên cuồng lao tới, nhưng mà lại tiếp tục bị phản chấn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLBất quá Vân Thiên Hà dưới tình huống đối phương điên cuồng công kích, lúc này hắn cũng cực kỳ khó chịu, hắn cực lực khắc chế tâm thần chính mình không bị dời đi, tinh linh chi khí trong cơ thể tiêu hao với tốc độ phi thường nhanh chóng.
Liên tục chìm trong quá trình thống khổ này, khi Kim Lang trưởng lão một lần nữa nhảy tới tấn công tiếp, tâm thần Kim Lang trưởng lão rốt cuộc tan vỡ, mà lúc này tinh linh chi khí trong cơ thể Vân Thiên Hà đã tiêu hao hết, chỉ còn lại có hàn phách chi linh trong tinh tú.
Thế nhưng…
Hàn phách chi linh tựa hồ cảm ứng được tinh linh chi khí khô kiệt, cũng cảm ứng được tâm thần chủ nhân, đột nhiên phóng xuất ra một cỗ tinh linh chi khí càng thêm tinh thuần của chính mình, giảm bớt trạng thái khô kiệt, rốt cuộc tạo cho Vân Thiên Hà có thời cơ phản kích tốt nhất.
Vân Thiên Hà dưới tình huống được bổ xung bất thình lình, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, lúc này liền xoay người dựng lên, cố nén thương thế trong cơ thể không ngừng nặng hơn, lại một lần nữa ngưng tụ tinh linh chi khí do hàn phách chi linh cung cấp, tụ thành Thương Hồn Chỉ đánh thẳng vào Kim Lang trưởng lão!
Một đạo khí tức lặng yên không một tiếng động ập tới, tinh thần Kim Lang trưởng lão đã tan vỡ, không thể vận chuyển kình khí chống đỡ, thân thể chỉ theo bản năng lắc lư, thế nhưng Thương Hồn Chỉ vẫn đánh trúng mục tiêu.
Kim Lang trưởng lão trong lúc điên cuồng rốt cuộc thân thể cũng cứng ngắc lại, không còn trạng thái điên cuồng trước đó, có được sự tỉnh táo trong thời gian ngắn, cuối cùng toàn bộ thế giới toàn toàn yên tĩnh.
Vân Thiên Hà từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lúc này hắn nửa quỳ trên mặt đất, hương thế đã vô cùng nghiêm trọng, phun ra mấy ngụm máu tươi, liền lập tức ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển tinh kinh.
Khi Vân Thiên Hà vận chuyển tinh kinh, hoàn thành một chu thiên tuần hoàn, bổ xung được một chút tinh linh chí khí, đột nhiên phát hiện ra trong rừng cây có động tĩnh, Vân Thiên Hà nghe được động tĩnh này rất gần, không thể làm gì khác hơn, đành phải tạm thời thu công, một lần nữa ngưng thần cảnh giác.
Chỉ là thương thế còn chưa bình phục, lúc này lại phun ra một ngụm sương máu.
Hai đạo thân ảnh màu trắng, trong hoàn cảnh thiên địa thuần một màu tuyết trắng giống như tuyết mị, đường nhìn của Vân Thiên Hà có chút không rõ, hắn không dám để chính mình ngất đi, một khi người tới là địch nhân, vậy thì chỉ sợ hắn sẽ giống như con kiến tùy ý bị người ta sờ nắn, bị người ta thoải mái đạp chết.
Bất quá, trong tầm mắt nhìn không rõ, khi hai thân ảnh màu trắng tiếp cận gần, Vân Thiên Hà phát hiện đó chính là hai nữ nhân, nhưng mặc kệ là địch nhân hay chỉ là người đi ngang qua, hắn đều cần phải bảo trì cảnh giác, đây là một loại bản năng của hắn.
Muốn đứng dậy, thế nhưng thân thể tựa hồ không nghe theo điều khiển, không thể nhấc người lên được, chỉ đành nửa ngồi nửa quỳ. Vân Thiên Hà chỉ thấy hai nữ nhân, một vị nữ tử mặc áo trắng chậm rãi tiếp cận, suy yếu vô lực để thanh âm hắn phát ra có chút yếu đuối:
- Các ngươi là ai?
Hai nữ tử vừa mới xuất hiện, chính là thúc chất Tầm Nguyệt truy tìm theo vết tích còn sót lại tới đây.
- Ngươi, thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, nếu không điều trị kịp thời, hậu hoạn vô cùng!
Tầm Nguyệt nhìn thấy hai cụ thi thể lão giả gần đó, mà nam tử trước mắt này cũng bị thụ thương, hiển nhiên là đang ngạnh cứng phòng bị hai thúc chất các nàng.
- Nếu như các ngươi chỉ là người đi ngang qua, thỉnh không nên nhiều chuyện, lập tức rời đi!
Vân Thiên Hà nói một câu, lại phun ra một ngụm sương máu:
- Nếu như các ngươi muốn bỏ đá xuống giếng…
- Sẽ không, chúng ta không phải loại người như vậy.
Tầm Nguyệt thấy Vân Thiên Hà cảnh giác rất nặng đối với hai nàng, liếc lắc đầu nói:
- Để ta giúp ngươi trị thương, tin tưởng ta, ta là Tầm Nguyệt, còn kia là sư thúc Nhiên Nguyệt!
Nhưng mà, lúc này Nhiên Nguyệt lại không có kiên trì lớn như vậy, nàng mắt thấy thương thế của Vân Thiên Hà rất nghiêm trọng, tự nhiên không cần phải giải thích lời vô ích nhiều như vậy, liền lập tức đi tới, cũng không để ý tới Vân Thiên Hà phản kháng yếu ớt, đã đè hắn lại, lập tức vận chuyển đẩy vào cơ thể hắn một cỗ khôn hàn nội tức.
Vân Thiên Hà cảm giác nữ nhân vận chuyển đẩy vào cơ thể mình khôn linh chi tức trợ giúp chính mình chữa thương, lúc này mới dừng phản kháng.
Kỳ thực hắn phản kháng cũng chỉ giống như trẻ con xua tay, căn bản không có bao nhiêu khí lực, sau khi cỗ khôn linh chi tức vận chuyển vào cơ thể, để cầu sinh, cũng không quản hai người này là ai, hắn thuận theo xoa dịu thương thế.
Mà lúc này, Tầm Nguyệt cũng đã đi tới, từ trong túi tiền lấy ra một viên dược hoàn lớn chừng ngón tay cái, có màu xanh nhạt, tỏa ra hương thơm ngát, liền mở miệng Vân Thiên Hà đẩy vào trong, sau đó vỗ vào hai nơi kinh lạc trên cơ thể hắn. Dược hoàn kia được Nhiên Nguyệt vận chuyển khôn linh chi tức thúc đẩy, liền nhanh chóng bắt đầu hòa tan.
Vân Thiên Hà cảm giác được viên dược hoàn này có được tính rất mạnh, vì vậy ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển tinh kinh, mượn khôn linh chi tức bắt đầu khuếch tán dược lực chữa thương.
Tại thời điểm hai tinh tú trong cơ thể Vân Thiên Hà bắt đầu vận chuyển tự động, lúc này Nhiên Nguyệt cũng dừng vận chuyển khôn linh chi tức giúp đỡ Vân Thiên Hà, liền đứng lên, nhìn Tầm Nguyệt, nhãn thần hai người giao lưu, liền gật đầu, đi sang một bên.
Tầm Nguyệt nói:
- Sư thúc, xác định là hắn sao?
- Xác thực không lầm, chính là tinh mệnh chi nhân, hơn nữa trong cơ thể hắn còn có một cỗ khí tức giống như sư tổ, khí tức này khẳng định chính là Khôn Nguyệt Bích do Thương Nguyệt tổ sư lưu lại!
- Vậy phải làm sao bây giờ, hắn hiện tại bị thương, chúng ta có nên dẫn hắn trở về môn phái hay không? Nếu như người khác phát hiện mà nói, hắn sẽ rất nguy hiểm!
Tầm Nguyệt nói.
- Chỉ là ta rất kỳ quái, mặc dù hắn cũng tu luyện tinh quyết, thế nhưng trong cơ thể cư nhiên không có tinh mạch, hơn nữa hắn mở ra hai tinh tú, từng tinh tú đều có thể vận chuyển độc lập, không có tinh mạch quán thông, nếu như tới cảnh giới Võ Thánh đỉnh phong, hắn tiếp tục tu luyện loại tinh quyết không hoàn chỉnh này mà nói, rất có thể sẽ tạo thành mối họa!
- Nếu như vậy, chúng ta liền dẫn hắn trở về Nguyệt Miểu Sơn trước!
Tầm Nguyệt nói, hai người nhìn về phía Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà tại quá trình tinh kinh vận chuyển, sau khi bổ xung tinh linh chi khí trong cơ thể và có thể tự động vận chuyển, đồng thời thông qua viên dược hoàn chữa trị khôi phục, nhất thời cảm giác thương thế giảm bớt rất nhiều, hơn nữa tinh thần cũng khá hơn.
Bất quá viên dược hoàn kia quả nhiên thần kỳ, cũng không biết có thể điều trị được thương thế của Đường Linh Toa hay không, trong lòng Vân Thiên Hà thầm nghĩ.
Đương nhiên, đoạn đối thoại của hai người bên cạnh, Vân Thiên Hà không bỏ xót chữ nào, nghe ngôn ngữ của hai nữ tử này, trong lòng vân Thiên Hà đã xác định, hai người nhất định là đệ tử Nguyệt Tông.
Lần thứ hai vận chuyển mấy chu thiên tuần hoàn, cảm giác đã khôi phục được trên dưới năm thành, Vân Thiên Hà không dự định tiếp tục chữa thương tại nơi này, vì vậy thu công đứng lên.
- Ngươi cảm giác thế nào?
Tầm Nguyệt thấy Vân Thiên Hà đã có thể đứng dậy hoạt động, ôn hòa hỏi.
Thanh âm của nữ tử này rất có lực tương tác, tựa như có thể làm cho người khác được tắm mình trong ánh dương quang, Vân Thiên Hà gật đầu nói:
- Đa tạ nhị vị đã tương trợ, ta cảm giác tốt hơn nhiều!
Nói xong, Vân Thiên đi tới bên thi thể Kim Lang trưởng lão, nhặt Vân Tru lên đút vào bao.
Bất quá đảo mắt nhìn thấy Thôn Thiên Thủ Sáo trên tay lão nhân này là thứ tốt, vì vậy thuận tiện lấy ra, khi đứng dậy rời khỏi, khóe mắt phát hiện trong bộ quần áo đã tan nát của lão giả này lộ ra thứ gì đó giống như ngọc thạch, cảm thấy hiếu kỳ, liền lấy lấy xem, chỉ thấy đó chính là một khối ngọc hình dạng như mặt trăng, trên khối ngọc có khắc mấy chữ cổ phác:
"Khôn Linh Thiên Tức Thuật!"
Công pháp luyện tạng?
Vân Thiên Hà nhìn thấy khối ngọc hình ánh trăng này, tim đập nhanh hơn vài phần, giống như một kẻ trộm, vì vậy liền cấp cốc thu lại.
Đi tới bên thi thể Ngân Lang trưởng lão, một bộ Thôn Thiên Thủ Sáo còn hoàn hảo cũng lấy ra, thuận tiện lại từ trong túi tiền cầm lấy một bình ngọc, mở ra nhìn, bên trong có bốn viên huyền đan, còn có hai viên kim đan linh thú, xem ra thu hoạch không tồi, cũng không uổng công hắn bán mạng để giết hai lão già như vậy.
- Trả lại cho ta đi!
Lúc này, Nhiên Nguyệt đi tới, mặt không chút biểu tình vươn tay về phía Vân Thiên Hà, động tác muốn thứ gì đó. Vân Thiên Hà hơi sửng sốt, tiện tay đưa bình ngọc để vào lòng bàn tay nàng, Nhiên Nguyệt nhăn mày, nói:
- Ta nói là khối nguyệt phách ngọc ngươi vừa giấu đi, đó chính là vật của chúng ta đánh rơi, ngươi trả lại cho ta đi!
Muốn kiếm tiện nghi cũng không nên như vậy nha, lão tử liều mạng sống chết mới giết được hai lão đầu này, ngươi chạy tới liền nghĩ muốn chia phần, tuy rằng ngươi đã từng trợ giúp ta, thế nhưng thứ lão tử đã tới tay nào có thể đơn giản trả lại cho người, huống chi hiện tại Vân Thiên Hà có nhu cầu cấp bách cần công pháp luyện tạng.
Vân Thiên Hà không để ý tới Nhiên Nguyệt, giống như không có chuyện gì xảy ra, chuyển người quay đi, huýt một tiếng sáo dài, chợt nghe tiếng Vân Bôn hí, cấp tốc chạy tới.
Bất quá để Vân Thiên Hà thấy cổ quái chính là, phía sau mông Vân Bôn còn có hai con ngựa trắng có vẻ phi thường nhu thuận, mà hai thúc chất Nhiên Nguyệt nhìn thấy hai con ngựa trắng có bộ dáng vô cùng thân thiết với Vân Bôn như vậy, lúc này không khỏi đỏ