Vợ, Đừng Bắt Nạt Anh!

Chương 40: Ứng biến




Thất Thất vội vã lên tinh thần, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà thường xuyên liếc Lạc Thần, thấy anh cũng nhìn về phía mình thì tim không khỏi đập thình thịch. Anh ta... đang nhìn cô sao?
Nghĩ vậy, hai gò má lập tức nóng bừng, cô đưa tay lên vén vén tóc, dáng vẻ e thẹn.
Hạ Điềm suýt chút nữa phì cười trước động tác ngượng ngùng kia của Thất Thất, may mà sức kiềm chế vẫn khá cao. Trường hợp này của cô nàng có được xem là tự mình đa tình không?
Lúc hai người đang chìm trong suy nghĩ riêng, dạo diễn hắng giọng rồi ra hiệu cho mọi người chuẩn bị, sau đó bắt đầu quay.
Nửa đoạn trước vô cùng thuận lợi, không có ai mắc lỗi. Mặc dù Lạc Thần đang quan sát nhưng Hạ Điềm cũng không bận tâm lắm, cô tập trung tinh thần để có thể ứng đối nếu tình huống “bất ngờ” lại xảy ra.
Đạo diễn vừa xem vừa hồi hộp, sau lưng lạnh toát, chỉ hi vọng Thất Thất sau khi có thêm đất diễn thì đừng gây hấn với Hạ Điềm nữa, nếu không, ông biết ăn nói thế nào với Lạc Thần? Dù gì người ta cũng đã đồng ý đầu tư rất nhiều cho bộ phim này, và cả bộ phim sau chưa khai máy của ông!
Đến phân cảnh quan trọng nhất hôm nay, ông run giọng nhắc nhở:
“Thất Thất, chú ý cảnh kế! Chỉ cần vận dụng góc quay là được, không cần tát thật!”
Trong lòng Thất Thất không vui, khẽ hừ một tiếng. Đã diễn thì phải diễn cho thật một chút, tại sao mỗi lúc đến cảnh tát đều phải vận dụng góc quay mà che chắn?
Cô ta hoàn toàn quên rằng, ban đầu thời điểm Hạ Điềm diễn cảnh tát cô ta, đạo diễn cũng để bọn họ vận dụng góc quay. Chỉ khác là lúc đó cô ta tự đưa mặt ra cho Hạ Điềm tát…
Thất Thất bấy giờ từ tú nữ đã trở thành quý phi, trang phục lộng lẫy, xinh đẹp ướt át, trên tóc cài trâm phượng đắt tiền, cổ tay đeo một vòng ngọc phỉ thúy.
Trước đây Thất Thất bị Hạ Điềm trong vai lệ tần tát, bây giờ tất nhiên muốn trả lại cho đủ!
Ánh mắt của Thất Thất lúc nhìn về phía Hạ Điềm đặc biệt hung ác, mọi người còn không phân biệt nổi đó là diễn hay là thật.
Cánh tay trắng mềm vung lên, nhắm ngay mặt Hạ Điềm mà tát xuống. Cái gì mà lợi dụng kĩ xảo quay, Thất Thất chẳng thèm quan tâm. Cho dù đánh trúng thật, cũng có thể nói do quá nhập tâm mà lỡ tay, ai dám làm gì cô? Nói không chừng bởi vậy mà để lại ấn tượng tốt trong mắt của người đàn ông kia.
Hạ Điềm vốn luôn đề phòng đối phương, một lần bị bắt nạt đã đủ rồi, cô cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người nắn bóp. Mắt thấy Thất Thất dùng lực mạnh hơn nhiều lúc diễn tập, cô lập tức giơ tay trái ra, chớp mắt bắt được cổ tay của cô ta.
Không nghĩ tới phản xạ của Hạ Điềm tốt như thế, bị chộp trúng, Thất Thất hơi bất ngờ hé miệng. Đang lúc cô chuẩn bị quay sang đạo diễn chỉ ra Hạ Điềm diễn sai kịch bản, thì thân thể chợt lung lay, bị Hạ Điềm hất tay ra, loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
Hạ Điềm cười lạnh, cô nhớ rõ trong kịch bản, Lệ tần là người rất hung hăng hiểm ác, hơn nữa ngạo khí hơn người, cho nên khi bị quý phi bắt nạt, phản kháng cũng là chuyện có thể chấp nhận được.
Cô lạnh lùng nhìn về phía Thất Thất, chậm rãi đọc thoại:
“Ngươi nghĩ mình là quý phi thì muốn làm gì cũng được sao?”
Đạo diễn khá bất ngờ trước hành động của bọn họ, thầm nghĩ Thất Thất đúng thật ngu ngốc. Nhưng mà càng khiến ông kinh ngạc là Hạ Điềm nắm bắt vai diễn cực kì tốt, ứng biến cũng nhanh nhạy. Ông im lặng ra hiệu quay cận cảnh, đặc tả biểu cảm của Thất Thất. Bởi vì Thất Thất té ngã nên không khỏi tức giận, cái ánh mắt của cô nàng lúc này rất chân thật. Đạo diễn cảm thấy chi tiết biến đổi một chút cũng không sao, ai bảo sau lưng ông còn có một vị ôn thần đáng sợ chống lưng cho Hạ Điềm đây?
Đúng lúc Thất Thất nhảy dựng lên muốn mắng người thì đạo diễn hô:
“Được rồi, rất tốt, cắt.”
Cô nàng nghiến răng quay phắt sang mà nói:
“Khoan đã… đạo diễn, ông làm gì vậy? Rõ ràng là Hạ Điềm diễn sai!”
Đạo diễn đanh mặt, cũng tức giận quát to:
“Thất Thất, xem lại thái độ của cô!”
Thấy ông nổi giận, Thất Thất không dám tiếp tục nói nữa, vội ngậm miệng lại. Kim tổng đã nói qua không thể quá mức, việc cho cô thêm đất diễn đã khiến đạo diễn bực bội, lúc này mạnh mẽ chống đối không phải ý hay.
Lạc Thần bình tĩnh quan sát hết thảy, nhìn về phía Hạ Điềm, tủm tỉm cười nói:
“Rất đặc sắc.”
Âm giọng trầm ấm dễ nghe vừa vang lên đã khiến mấy cô gái lại được một phen ríu rít, mà Thất Thất cũng quên luôn việc tức giận, ngượng ngùng chớp mắt nhìn anh, đáp:
“Cảm ơn anh đã khen.”
Lạc Thần khựng lại, nghiêng đầu quay đi chỗ khác, không hiểu người này đột nhiên nhìn anh bằng ánh mắt như động dục đó là có ý gì, mắc bệnh sao không đi trị? Anh đang khen bảo bối nhà mình kia mà?
Nếu không phải nể tình đạo diễn là chỗ quen biết, anh đã xử đẹp cô ta rồi. Đợi bộ phim này quay xong thì cũng là lúc đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp của cô ta. Ngôn Tình Sủng
Cổ Trạch không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Hạ Điềm, nhỏ giọng hỏi:
“Em không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?”
Hạ Điềm đang được nhân viên trang điểm chỉnh lại tóc giúp, lắc tay ý bảo không sao. Người nên được quan tâm là Thất Thất mới đúng, đột nhiên thay đổi thái độ, một bộ ngoan ngoãn hiền lành kia làm người khác không khỏi lo lắng.
Cô dùng khẩu hình miệng hỏi Cổ Trạch:
“Chẳng lẽ là đa nhân cách?”
“Hửm? Em nói gì?” Cổ Trạch nghe không rõ, nghiêng đầu áp sát lỗ tai lại gần Hạ Điềm.
Mà động tác này vừa vặn lọt vào mắt Lạc Thần, anh lập tức nhíu mày không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.