Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Chương 62: Em không thể không có anh ấy




Phong cảnh nông trường rất đẹp, môi trường ở không được tốt lắm, nhưng cũng rất gọn gàng, sạch sẽ.
Tất cả các phòng đều cùng là cửa gỗ, cửa sổ gỗ, sàn gỗ, gian phòng tuy nhỏ, nhưng đầy đủ chức năng.
“Mệt quá!”  Ninh Noãn Dương nằm trên giường cong chân lên, cô đưa tay vuốt nệm, có chút cứng, mặc dù không thoải mái bằng cái giường lớn ở nhà. Nhưng mà, cô mệt muốn chết rồi, có chỗ có thể nằm là thỏa mãn rồi, “Thật thoải mái!” Cô ôm cái gối thô, híp mắt, vẻ mặt thoải mái.
“Bảo bối.” Giọng nói khiêu gợi khẽ vang lên ở phía sau, bàn tay to đặt lên cổ cô khẽ nắn bóp: “Thoải mái không?”
“Thoải mái.” Ninh Noãn Dương nhắm mắt hưởng thụ, trên mặt lộ ra vẻ lười biếng, cực kỳ giống mèo con đáng yêu, “Chồng ơi, qua bên trái một chút.” Cô nũng nịu nói, anh mát xa đúng lúc làm dịu đi cơ bắp đau nhức của cô vì ngồi xe.
“Ở đây phải không?” Bàn tay to di chuyển sang trái một chút, những ngón tay hơi thô ráp cọ sát vào bộ đồ ngủ tơ lụa của cô, hô hấp của anh từ từ trở nên nặng nề: “Bảo bối, anh muốn ôm.” Đỗ Ngự Đình xoay người, ôm người đang đang hưởng thụ vào trong lòng, cúi đầu khẽ cắn lên cổ trắng nõn của cô: “Thật thơm!”
Mùi oải hương tỏa ra sau khi cô tắm, làm cho anh cảm thấy an tâm.
“Chồng ơi, trước kia em có thể nấu ăn không?” Ninh Noãn Dương đột nhiên nhớ đến bữa tối ngày hôm nay, mặc dù món ăn làm ra đều bị ăn sạch, cô thậm chí còn chưa nếm qua rốt cuộc hương vị như thế nào, nhưng cô cảm thấy rất xa lạ với việc này, dường như từ trước đến giờ cô chưa từng làm qua.
Trước kia?
Trong đôi mắt đen hiện lên vẻ cảnh giác, Đỗ Ngự Đình trả lời một cách mơ hồ: “Anh cũng không rõ lắm.” Anh không thích cô hỏi về chuyện quá khứ, bởi vì trong quá khứ của cô, có một khoảng thời gian dài không có sự tồn tại của anh, “Đã nghĩ ra ngày mai sẽ làm gì chưa?” Có vẻ như anh cố ý dời chủ đề, anh đã sắp xếp công việc ở công ty, để có thể chơi cùng cô vài ngày. Điều duy nhất khiến anh khó chịu chính là, vốn dĩ hành trình chỉ có hai người rất nhanh liền trở thành một đoàn người.
“Vẫn chưa nghĩ ra.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, trong mắt hiện ra vẻ mệt mỏi nồng đậm, sự mệt mỏi khi đi đường xa làm cho đại não của cô rất buồn ngủ, chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng.
“Vậy để ngày mai nói cũng được.” Đỗ Ngự Đình kéo chăn đắp cho cô, cô gật đầu, sợi tóc khẽ quét qua ngực anh, “Tê------” Đỗ Ngự Đình đột nhiên thở mạnh, cơ thể run nhẹ, đôi mắt từ từ tối lại: “Bảo bối, em yêu anh không?”
“Dạ.” Giọng mũi nồng đậm gật đầu.
Cô trả lời qua loa, Đỗ Ngự Đình không hài lòng, anh ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Nói mau, có yêu anh không?” Anh ngoan cố như một đứa trẻ, nhất định phải nghe ba chữ kia được nói ra từ miệng cô mới chịu bỏ qua.
Lần này, ngay cả qua loa cũng không có, hồi lâu cũng chưa nhận được câu trả lời của cô, vẻ mặt anh buồn bã, cụp mi xuống che cảm xúc ở trong mắt.
“Hô----” Bên tai truyền đến tiếng thở mạnh của cô, anh cúi đầu, vẻ mặt của cô lúc ngủ rất hồn nhiên, hóa ra là cô đang ngủ. Anh khẽ cười yếu ớt ôm lấy cô, tắt đèn cùng nhau ngủ.
Ngoài cửa sổ, một đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm vào cửa sổ nơi ánh đèn đã tắt, cuộc trò chuyện của bọn họ, mỗi một câu, mỗi một chữ đều giống như dùng dao khắc lên tim cô, đau đến máu chảy không ngừng.
Đỗ Ngự Đình, tại sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
Còn Ninh Noãn Dương, cướp đi hết toàn bộ hạnh phúc và hi vọng của cô, người như vậy, tuyệt đối không thể tha thứ.
Tất cả những gì thuộc về cô, cô đều sẽ cướp lại.
“Ngâm Tuyết.” Bỗng nhiên sau lưng có người vỗ nhẹ, là Quý Giản Phàm. Anh mặc quần áo giản dị, trên người tỏa ra mùi hương thoải mái của sữa tắm nam, rõ ràng là anh vừa mới tắm. “Em làm gì ở đây vậy?” Anh nhìn nhìn gian phòng đã tắt đèn, lại nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Tiêu Ngâm Tuyết cúi đầu lặng lẽ bước đi, dừng lại ở bên hồ, yếu ớt nói: “Em cho là, sẽ luôn có một phần nhỏ trong tim anh ấy đặc biệt thuộc về em, cho dù là một chỗ nhỏ bé, dù sao em cũng vì anh ấy mà trả giá thảm như vậy, nhưng mà khi Ninh Noãn Dương đến, em liền trở thành cái gì cũng không phải. Một câu nói của cô ấy đủ để xóa sạch tất cả công lao của em, trong mắt của anh ấy chỉ có cô ấy, chỉ có cô ấy....”
Nỗi đau kiềm nén trong lòng tất cả bùng phát vào lúc này, Tiêu Ngâm Tuyết ngồi xổm trong bụi cỏ, không chút kiêng kỵ mà khóc, cô là đại tiểu thư của Tiêu gia, từ nhỏ phải tiếp nhận cái gọi là danh viện giáo dục, cô có rất nhiều cảm xúc cũng chỉ có thể kiềm nén và giấu ở sau lớp mặt nạ có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng nhã nhặn.
Cô sống thật mệt mỏi!
“Cô ấy hủy hết tất cả hi vọng của em, không có Đỗ Ngự Đình, cuộc sống của em còn có ý nghĩa gì nữa?” Cô hét to, trút ra hết. Ở Tiêu gia rất nhiều người, ai ai cũng rất xuất sắc, nếu không phải bởi vì cô là Đỗ thiếu phu nhân tương lai, cô đã sớm không có chỗ đứng trong Tiêu gia. Mẹ thì yếu ớt nhiều bệnh, lại không có con trai, chỉ có một người con gái là cô. Cái này ở Tiêu gia mà nói, là điều tối kỵ.
“Em còn có anh mà, chỉ cần em xoay người lại, anh vẫn sẽ luôn ở đây.” Giọng nói của Quý Giản Phàm rất khẽ, nước mắt của cô làm trái tim anh đau đớn, anh đưa tay ôm cô vào lòng, “Mặc kệ em rời đi bao lâu, anh sẽ luôn luôn ở yên một chỗ đợi em.”
Trong lòng cô đều là Đỗ Ngự Đình nhưng trong lòng anh tất cả đều là cô.
“Giản Phàm, em rất đau khổ, em đau lòng quá.” Tiêu Ngâm Tuyết nghẹn ngào, hai tay nắm chặt quần áo của người đàn ông, “Anh nghĩ cách giúp em cướp lại Đỗ Ngự Đình được không? Em không thể không có anh ấy.” Tiêu Ngâm Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt mông lung ngấn lệ
“Ngâm Tuyết, em tỉnh táo một chút, Đỗ Ngự Đình đã kết hôn rồi, cậu ấy đã có người phụ nữ cậu ấy yêu, trong tim cậu ấy không còn chỗ để chứa em nữa.” Quý Giản Phàm nắm chặt bả vai cô hung hăng lắc, muốn để cho cô từ trong mơ tỉnh lại. Anh đau đớn hét lên: “Tại sao em không thể quay đầu nhìn anh một cái.”
Anh không phải không muốn giúp cô. Nếu có cách nào để cô có được Đỗ Ngự Đình, cho dù là trả giá bằng tính mạng, anh cũng sẽ không do dự, nhưng mà Đỗ Ngự Đình, anh cực kỳ hiểu rõ, ngoan cố đến nổi khiến cho người ta sợ hãi.
“Anh không phải là anh ấy, anh không phải là anh ấy......” Tiêu Ngâm Tuyết lắc đầu.
“Bùm---- ---”
Một tia sấm sét trên bầu trời, bầu trời đầy sao lúc đầu chỉ còn lại một màu xanh dày đặc, gió cũng thổi mạnh hơn.
“Trời sắp mưa rồi, anh đưa em trở về phòng.” Quý Giản Phàm cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai Tiêu Ngâm Tuyết, “Gió lớn, đừng để bị lạnh.”
“Em không đi, em sẽ ở đây.” Tiêu Ngâm Tuyết ngồi trên mặt đất không chịu đi.
Vài giọt mưa rơi xuống.
“Trời mưa rồi, Ngâm Tuyết-----”
Một trận mưa to nhanh chóng rơi xuống, làm cho hai người ướt hết.
“Ngâm Tuyết, đừng tùy hứng nữa, đi nhanh lên!” Quý Giản Phàm cẩn thận dùng cơ thể của mình che mưa, mạnh mẽ lôi cô đi: “Đi nhanh lên-----”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.