*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiên Mộc Miên vẫn có chút không yên tâm nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ mỉm cười: “Em cứ đi đi! Anh sẽ không tiếp tục coi nhẹ mạng sống của mình nữa, bởi vì, anh còn muốn cùng em đi du lịch, cùng em đi gặp bác sĩ nữa cơ mà”
Nhiên Mộc Miên thoải mái mỉm cười, sau đó quay trở lại bàn trà, mở túi thức ăn ra và nói: “Em đã cố tình chạy đến nhà hàng tốt nhất ở Hải Vân, trả gấp đôi tiền để đầu bếp hầm cho anh một bát canh bổ máu đấy”
“Vậy anh phải uống hết bát canh này mới không uổng phí công sức và tấm lòng của em rồi.” Lạc Vũ bật cười nói.
Nhiên Mộc Miên gật đầu: “Đó là đương nhiên!”
Sau khi chăm sóc Lạc Vũ cả một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Nhiên Mộc Miên liền bắt chuyến bay đầu tiên từ Hải Vân đến Bắc Bình.
Khi cô trở lại khách sạn liền qua quầy lễ tân lấy thẻ phòng, quét thẻ để đi vào căn phòng tổng thống nơi cô và Minh Tư Thành đang ở, nhưng lúc này bên trong lại truyền ra tiếng khóc của Hạ Mộc Tử.
Nhiên Mộc Miên không hiểu chuyện gì, tiếp tục đi vào bên trong với vẻ mặt ngỡ ngàng, bước qua hành lang, bước qua phòng khách, đi theo âm thanh tới thẳng phòng của Minh Tư Thành.
“Bốp” một cái, tiếng bạt tai vang lên vô cùng giòn giã.
Sau đó là tiếng mắng chửi của Minh Phúc Đạt truyền tới: “Anh vứt gia giáo nhà họ Minh cho chó ăn hết rồi hả? Làm vậy không thấy phụ lòng với Mộc Miên, người đã đính hôn cùng với anh sao?”
“Huhu… anh Tư Thành, em thật sự không ngờ anh lại là loại người như vậy!” Hạ Mộc Tử hết sức đau lòng nói.
Nhiên Mộc Miên nghe thấy những lời này bèn bước ra khỏi hành lang nhỏ để nhìn rõ tình hình trong phòng.
Lúc này, bên trong có ông nội của Minh Tư Thành là Minh Phúc Đạt, trợ lý chăm sóc Minh Phúc Đạt và anh cả của Minh Tư Thành là Minh Khải Huy, cùng với Hạ Mộc Tử, thêm một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát và một cậu cảnh sát trẻ hơn đang ngồi ghi chép. Từng người một vây quanh chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Mà trên giường lớn, Minh Tư Thành đang cởi trần, che chở cho Bùi Hạ Sênh chỉ quấn mỗi chiếc chăn ở phía sau.
Minh Tư Thành còn cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Ông nội, ông có thể đưa mọi người ra ngoài trước được không? Hạ Sênh cũng phải mặc quần áo vào đã”
“Anh còn mặt mũi nào mà mặc quần áo? Nếu không phải ông và anh trai anh, còn cả chú Hạ ra mặt thì anh đã sớm bị cảnh sát bắt đi vì tội mua dâm rồi!” Minh Phúc Đạt tức giận nói.
“Cháu đã nói với ông rồi, Hạ Sênh là bạn gái của cháu, sao.
lại thành cháu đi mua dâm?” Minh Tư Thành cau mày, dáng vẻ như không muốn giải thích thêm gì nữa.
“Tôi cảnh cáo anh, chuyện này, tốt nhất anh nên giữ kín với nhà họ Phó. Bằng không thì tôi không để yên cho anh đâu!”
Minh Phúc Đạt chỉ vào mũi Minh Tư Thành nói.
Minh Tư Thành vô thức nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy Nhiên Mộc Miên, trái tim như bị thứ gì đó đâm cho đau nhói, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ giễu cợt lạnh lùng: “Ông à, cháu chỉ sợ không thể làm được như ông mong rồi. Vợ chưa cưới của cháu đã biết tất cải”
Nghe Minh Tư Thành nói vậy, đám người Minh Phúc Đạt không hẹn mà gặp cùng quay đầu lại nhìn, khi thấy Nhiên Mộc.
Miên đứng ở cửa chẳng biết từ bao giờ, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
“Chuyện này, Mộc Miên..” Minh Phúc Đạt muốn nói lại thôi.
Minh Khải Huy mấp máy khóe môi, đỡ trán đau đầu.
Nhiên Mộc Miên vừa định nói điều gì đó, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại những lời trước đây Bùi Hạ Sênh từng nói với cô.
Cô ta nói rằng mình là bạn giường của Minh Tư Thành.
Lúc đó, cô vẫn còn không tin.
Nhưng mà bây giờ…
Nhiên Mộc Miên cảm thấy mình có chút mờ mịt.
Không!
Cô nên tin tưởng Minh Tư Thành mới đúng.
Minh Tư Thành vì muốn giải trừ hôn ước nên mới phải ra hạ sách này!
Tuy nhiên, cách Minh Tư Thành bảo vệ Bùi Hạ Sênh thật sự chẳng giống như đang diễn trò.
Trong lòng Nhiên Mộc Miên lúc này vô cùng mâu thuẫn, mâu thuẫn đến mức toàn thân yếu ớt run rẩy.
“Mộc Miên, chúng ta đi thôi! Không cần để ý đến tên cặn bã Minh Tư Thành này nữa!” Hạ Mộc Tử lau nước mắt, một mình bước đến chỗ Nhiên Mộc Miên, nắm lấy cổ tay cô và kéo về phía cửa.
Lúc này Hạ Mộc Tử cảm thấy mình và Nhiên Mộc Miên như hai người cùng chung cảnh ngộ, thậm chí còn ảo tưởng rằng mình và cô đang có chung một mối thù, lòng đầy căm phẫn nói: “Sáng nay lúc tôi rời giường có vô tình nghe thấy cuộc điện thoại của bố mình với cấp dưới, nói răng họ nhận được một cuộc gọi nặc danh, tố cáo cậu chủ nhà mình chơi gái trong khách sạn. May mà bố tôi có quan hệ tốt với ông nội Minh, dập tắt chuyện này từ sớm”
Khi Nhiên Mộc Miên nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô liền hất tay Hạ Mộc Tử ra, đang định giải thích với Minh Phúc Đạt thì đoàn người của Minh Phúc Đạt cũng đang bước ra từ phòng của Minh Tư Thành.
Nhiên Mộc Miên rũ mắt xuống, vừa cúi đầu vừa gập người thú nhận, thậm chí còn có chút không kịp lựa lời, tràn đây sơ hở.
Minh Phúc Đạt và Minh Khải Huy, còn có cả bố của Hạ Mộc Tử và mọi người, đều đưa mắt nhìn nhau.