Vợ Nhỏ! Em Đừng Hòng Chạy

Chương 5: Truyền máu



Thư Nhiễm đêm nào cũng khóc, than thở về sự bất công của số phận, nhưng nghĩ đến bố và em trai, cô vẫn chọn cách sống mạnh mẽ và bất chấp.

Kể cả, “ bỏ rơi ” anh chàng tội nghiệp ấy một cách tàn nhẫn. Lúc đó, Thư Nhiễm nói lời chia tay Chí Thần. Anh đã hỏi vì sao. Cô tin rằng bị phản bội luôn khiến người ta dễ quên hơn là hơn là mất mát.

Chí Thần có tài năng, lại chuẩn bị đi du học. Sau khi thành danh thì gặp được người bạn đời xinh đẹp, trí thức, lại có mấy đứa con mập mạp... Chính vì vậy cô chế nhạo Chí Thần là thằng nhà nghèo và rằng anh ta không xứng với một thiên kim tiểu thư như cô.

Cho đến nay, cô chưa bao giờ hối hận. Chỉ mong sau khi cô chết, anh vẫn có thể thản nhiên nhắc tới cô rằng: Con đàn bà phải bội cuối cùng cũng bị quả báo. Nhưng cô quên mất một điều, những thứ quá cứng sẽ luôn dễ vỡ.

" Nhưng..." Mặc dù vậy bác sĩ Giang vẫn không muốn thỏa hiệp.

“ Bác sĩ Giang, anh làm nghề y nhiều năm như vậy, tự nhiên rõ hơn tôi là nên ưu tiên điều gì. ”

Lúc này giọng điệu của Thư Nhiễm vô cùng kiên định, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đày hi vọng.

“ Bác sĩ Giang, tôi sẽ ký vào một cam kết đồng ý truyền máu, nếu có chuyện gì bệnh viện sẽ không phải chịu trách nhiệm. Tôi hy vọng anh sẽ tôn trọng quyết định của tôi."

Cuối cùng, bác sĩ Giang đã đồng ý yêu cầu của Thư Nhiễm. Anh gọi một y tá dẫn Thư Nhiễm đi hiến máu.

Vốn dĩ, theo quy định, cân nặng của cô chỉ lấy được được tối đa 350ml, nhưng Thư Nhiễm lại kiên quyết muốn lấy 550ml. Sau khi ra khỏi phòng lấy máu, cô chỉ cảm thấy người mình nặng trĩu, dưới chân loạng choạng suýt ngã, may mà ông Dương đã kịp đỡ lấy cô.

“ Cô chủ, cô không sao chứ? ”

Ông Dương lo lắng nhìn cô.

“ Không sao đâu. ”

Thư Nhiễm lắc đầu, sau đó liền hỏi.

“ Bố cháu thế nào? ”

“ Máu đã truyền, ông chủ sẽ không sao ”

Ông Dương nhẹ nhàng an ủi.

“ Tốt rồi. ”

Thư Nhiễm vừa nói xong, hai mắt liền tối sầm lại rồi ngất đi. Sau khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời tối đen như mực,Thư Nhiễm khó khăn đứng dậy. Không thấy ai trong phòng, cô chậm rãi bước đến phòng của bố cô.

Bác sĩ Giang đang khám cho bố cô. Ánh mắt anh đanh lại khi nhìn thấy cô đến:

“ Cô nhóc! ”

Cô phớt lờ thái độ trách móc của bác sĩ, và phản ứng đầu tiên là đến gần giường xem tình trạng của bố. Nhìn thấy nét mặt ông đã hơi hồng hào, cuối cùng cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

“ Bệnh nhân không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa, chỉ cần chú ấy tĩnh dưỡng tốt là được."

Vẻ mặt bác sĩ Giang đầy vẻ ái ngại. Nhưng cô không chịu nghe lời khuyên của tôi. Thậm chí đã hiến 550ml. Hôm qua tôi đã kiểm tra tim và phá hiện cơ tim của cô. Cơ tim đã hoại tử một phần...

“ Bác sĩ Giang ”

Đôi mắt Thư Nhiễm tối sầm lại.

“ Nói cho tôi biết, tôi có thể sống được bao lâu ”

Thở dài một hơi, bác sĩ Giang nhẹ nhàng nói:

“ Có thể đến nửa tháng,cũng có thể là 1,2 ngày?"

" Thật sao? ”

Thư Nhiễm cười đau khổ.

“ Còn lâu hơn tôi tưởng ”

“ Cô Thư Nhiễm, nếu phẫu thuật, xác suất vẫn có 10 %. ”

Bác sĩ Giang đề nghị.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Thư Nhiễm ngắt lời của bác sĩ Giang. Cô cũng đã từng phẫu thuật nhưng lại không thành công. Giờ tập đoàn đang gặp khó khăn, bệnh tình của bố cô cũng cần nhiều tiền nên cô không thể làm gây thêm gánh nặng. Đây là điều cô nên làm giúp em trai.

Ngay sau khi trở về phòng, một y tá đi tới truyền cho cô một chai nước. Ông Dương cũng bưng cháo vào, thấy Thư Nhiễm đã tỉnh, ông liền bước nhanh về phía trước.

Thư Nhiễm trong túi lấy ra một tấm thẻ, đưa cho chú Dương nói:

“ Chú Dương, phiền chú đưa cái này cho Khởi Trạch, để nó nhanh chóng trả nợ cho bố.”

“ Được, tôi sẽ làm ngay bây giờ."

Vừa nói xong ông nhanh chóng rời đi. Cô nhìn từng giọt từ từ rơi xuống trong ống truyền dịch, như thể mạng sống của cô sắp đến hồi kết.

Trước khi chết, cô ấy hi vọng có thể nhìn thấy tập đoàn hoàn toàn đứng vững. Nén lại cơn đau bụng, cô nhanh chóng rút kim tiêm trong tay ra, vội vàng đi ra khỏi bệnh viện rồi bắt taxi về biệt thự nhà Chí Thần.

Thật bất ngờ, căn biệt thự đã được thắp sáng rực rỡ. Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ trở‎ lại‎ trang‎ chính‎ ++‎ Tr𝐔‎ mTruyện.𝐕n‎ ++

‘ Có chuyện gì đây? ’ Cô nghĩ thầm rồi bước vào trong.

Người quản gia tên Hải Lão đang đón khách tình cờ nhìn thấy cô nên vội vàng chạy tới kéo cô qua một bên.

“ Cô Thư Nhiễm, cô nên xem xét lại. Đêm qua cô không về, cậu Chí Thần rất tức giận."

Cô vội xin lỗi:

“ Hải Lão, tôi rất xin lỗi. Chí Thần bây giờ ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy."

Quản gia sắc mặt có chút kỳ quái nói:

“ Đêm nay cô đừng đi tìm cậu ấy. ”

“ Tại sao? ”

Thư Nhiễm tỏ ra khó hiểu.

“ Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Người quản lý bất lực liếc nhìn cánh cửa, Thư Nhiễm nhìn theo ánh mắt của anh ta và phát hiện tấm ảnh khổng lồ ban nãy bị cánh cửa che khuất. Người trong ảnh là Trâm Anh và Chí Thần.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, Thư Nhiễm thì thào:

“ Thì ra là như vậy ”

Thấy cô đã phát hiện ra, người quản gia không giấu giếm nữa:

“ Tối nay là là tiệc đính hôn giữa cậu Chí Thần và em gái cô."

" Hải Lão, tôi muốn gặp Chí Thần."

Cô nói, cố gắng bước vào nhà. Người quản lý sửng sốt, ngăn cô lại,nhẹ giọng nói:

“ Ông chủ có việc bảo cậu Chí Thần trở về nhà cũ, nhưng cậu ấy vẫn chưa trở về. Tối hôm qua cậu ấy nói không muốn gặp lại cô."

Không muốn gặp lại cô?

Tuy nhiên, cô vẫn muốn gặp anh. Chỉ có bản thân cô biết rằng cô đến đây không chỉ vì gia đình mình, mà còn để gặp lại Chí Thần lần cuối trước khi chết.

“ Vậy thì tôi sẽ đợi anh ấy ở đây."

Thư Nhiễm bướng bỉnh nói, 2 bàn tay nắm chặt để nén lại nỗi đau đớn trong cơ thể. Người quản lý thở dài, anh là người ngoài nên nhìn sự việc một cách rất khách quan. Nhưng anh chỉ là người giúp việc cho nhà Chí Thần. Anh nhìn cô lắc đầu rồi quay vào nhà.

Bây giờ đã là nửa đêm và gió rất lạnh, để tránh gió,Thư Nhiễm đứng ở góc tường kiên nhẫn chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, một chiếc Maybach màu đen lái vào trong sân, sau khi xe dừng lại, tài xế xuống xe đi vòng ra cửa sau, cung kính mở cửa xe.

Chí Thần ra khỏi xe trước, và Trâm Anh khoác tay anh theo sau.

Thư Nhiễm đứng trong bóng tối nhìn cảnh này, tim cô thoáng cảm thấy nhói lên một cái. Hai người bước vào nhà qua cánh cửa gần chỗ cô đang đứng. Cô cố đứng thẳng người cất tiếng gọi nhỏ:

“ Chí Thần!”

Giọng nói quen thuộc khiến Chí Thần đang bước đi bỗng dừng lại, anh quay đầu nhìn sang. Anh bắt gặp đôi mắt đen láy đang nhìn anh trong bóng tối.

“ Thư Nhiễm, cô về đây làm gì? ”

Sự ghê tởm trong mắt Chí Thần khiến Thư Nhiễm vô cùng đau lòng