Điện thoại cuối cùng cũng im bặt.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên không xa.
Từ xa đến gần.
Nguyễn Tri Hạ nhìn lên, nhìnthấy rằng nước da của người đó mờ nhạt.
Cô chưa bao giờ thấy Tô Miên kể từ đám cưới của Tư Mộ Hàn.
Chuyện xảy ra trong đám cưới, đã khiến cho danh tiếng cúa Tô Miên hủy diệt hoàn toàn trong cả thành phố Hà Dương.
Tô Miên trốn trong nhà cho đến hôm nay mới ra ngoài.
Nhưng không ngờ rằng, vừa bước ra liền gặp người quen cũ.
“Nguyễn Tri Hạ.” Tô Miên nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ, khuôn mặt và giọng nói của cô ấy rất ảm đạm.
Nguyễn Tri Hạ từ từ cất điện thoại, nhìn Tô Miên không nói gì.
Tô Miên nhìn Nguyễn Tri Hạ, giọng cô ảm đạm: “Việc xảy ra trong lễ cưới, là cô làm đúng không?”
Việc xảy ra trong đám cưới không phải do Nguyễn Tri Hạ làm, nhưng các tài liệu video lại do chính cô tìm thấy, ban đầu dự định sẽ bàn giao ra ngoài.
Không đợi Nguyễn Tri Hạ nói, Tô Miên cười và tự nhủ: “Tôi thực sự rất tò mò, làm thế nào cô lại có được những tài liệu đó”.
“Nếu muốn người khác không biết, trừ khi không làm.” Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng buông ra câu nói này, sau đó đi vào phòng vệ sinh để tìm Hạ Hạ. . Tì𝑚 đọc thê𝑚 tại ( T𝙍ÙMT 𝙍𝐔𝒀ỆN.Vn )
Tô Miên nhanh chóng tiếp cận cô và ngăn cô lại: “Cuộc sống của tôi đã bị cô hủy rồi, cô chỉ buông vài lời rồi lướt qua như thế sao? Cô có biết tôi đã phải hy sinh bao nhiêu để kết hôn với Đình Kiên không? Tất cả mọi thứ đều bị hủy hoại bởi cô! ”
Sắc mặt của Tô Miên rất hung dữ, cả người trông như đang phát điên.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy một âm thanh mơ cửa nhẹ. Chắc là Hạ Hạ đi ra khỏi nhà vệ sinh rồi.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ trầm nhẹ…
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn về phía phòng vệ sinh, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Miên: “Không ai có thể dễ dàng hủy hoại cuộc sống của ai đó. Nếu cô nghĩ rằng cuộc sống của cô bị hủy hoại rồi, thế thì nhất định là bị hủy hoại bởi chính cô.”
“Chính cô! Chính cô là người đã hủy hoại cuộc đời tôi!” Tô Miên nhìn Nguyễn Tri Hạ với vẻ hận thù, như thể cô ta có thẻ sẽ đến xé nát cô ra bất cứ lúc nào.
Nguyễn Tri Hạ lắng nghe một lúc, bên trong không có động tĩnh gì nữa rồi.
Tư Nguyễn rất thông minh, con bé có thể không hiểu những lời của Tô Miên và Nguyễn Tri Hạ, nhưng con bé cũng có thể nghe ra được sự căng thẳng giữa họ.
Vì vậy, con bé đã không đi ra.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ về điều này, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tùy cho nghĩ thế nào cũng được.” Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị rời đi.
Tô Miên giữ cô lại: “Cô muốn đi ngay bây giờ sao?”
Nguyễn Tri Hạ khẽ mỉm cười: “Cô nên biết rằng Cố Tri Dân là ông chủ của Kinh Hải.”
Mặc dù Kim Hải cũng là một sản nghiệp của Tư Mộ Hàn, nhưng Cố Tri Dân là người luôn điều hành và quản lý.
Nguyễn Tri Hạ nói vậy, Tô Miên đương nhiên tin rồi.
Cho dù không có chuyện của Thẩm Lệ, ba năm trước vì Tư Mộ Hàn, cô và Cố Tri Dân đã kết giao với nhau.
Trên địa bàn của Cố Tri Dân, cô ta thực sự không dám quậy phá.
“Cứ để xem, cô khiến tôi cảm thấy đau khổ, tôi chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi cho cô!” Đôi mắt của Tô Miên tràn ngập sự căm ghét thấu xương, sau khi nói dữ dội xong, liền bước chân đi vào phòng tắm.
Tô Miên đi vào phòng vệ sinh, Nguyễn Tri Hạ theo sau.
Cô tìm thấy ngăn của Tư Nguyễn, cánh cửa đã mở ra. Tư Nguyễn đang đứng dựa vào cửa một cách ngoan ngoãn.
Nguyễn Tri Hạ xao xoa vào mặt con bé, rồi ôm con bé đi ra ngoài.