Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 63:




Giang Ly tức giận đùng đùng nói: “Quan Tiểu Yến em bại não vì xem quá nhiều phim truyền hình rồi sao?”
Toàn thân tôi cứng đơ, hai chân mềm nhũn. Tôi nói: “Giang Ly, anh…anh đừng kích động quá…”
Giang ly lớn tiếng: “Anh làm sao có thể không kích động chứ! Là em nói, em muốn ở bên cạnh anh, bây giờ thì sao? Em ở bên cạnh anh như vậy sao?”
Tôi cụp mắt không dám nhìn Giang Ly: “Em…chuyện đó…”
Giang Ly: “Em đừng cho rằng anh chẳng biết gì cả! Hôm nay người phụ nữ kia đến tìm em có đúng không? Cô ta đã nói linh tinh gì với em?”
Tôi: “Nhưng mà Giang Ly, XQ của anh…”
Giang Ly lớn tiếng hét, cắt ngang lời tôi: “Anh không cần XQ, anh chỉ cần em!”.
Tôi kinh ngạc nhìn Giang Ly, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy anh ấy như thế này, có chút bi thiết, có chút kích động, còn có chút phẫn nộ, có thể dứt khoát gạt bỏ tất cả. Hơi thở của anh dồn dập, nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt đó, giống như nhìn xuyên thấu tôi vậy. Tôi cúi đầu, lòng dạ rối bời, nước mắt lại ào ào tuôn ra. Tôi không rõ nước mắt bày có nghĩa gì, là ngọt ngào? Cảm động? Là xấu hổ? Ức chế hay lo lắng?
Giang Ly ôm tôi thật chặt, tôi bị anh giữ trong lòng, chặt đến mức không thở được. Giang Ly dụi dụi cằm lên cổ tôi, khẽ nói bên tai tôi: “Quan Tiểu Yến, sao em lại ngốc nghếch thế này, sao em lại có thể ngốc nghếch thế này?”
Em cho rằng rời xa anh rồi thì tất cả sẽ kết thúc hết sao? Em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?”
Tôi: “Em…”
Giang Ly: “Em đã đồng ý ở bên cạnh anh rồi, sao lại không chịu cùng anh đối mặt chứ?”
Tôi: “Nhưng mà…”
Giang Ly: “Em im miệng đi!”
Tôi: “…” Giang Ly, anh ấy đã giận dữ đến cùng cực rồi…
Giang Ly: “Anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng mà anh không thích.”
Giang Ly: “Anh chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi, đây là chuyện không thể thượng lượng.”
Tôi dựa vào lòng Giang Ly, buồn bã nói: “Nhưng mà Tuyết Hồng, cô ta…”
Giang Ly: “Em không cần để ý đến người phụ nữ điên rồ đó, cô ta có bệnh đấy.”
Giang ly: “Người phụ nữ đó đã chọc giận anh rồi, anh sẽ cho cô ta biết mặt.”
Tôi: “Nhưng mà…” Nhưng mà XQ đấu không lại Ngải Thụy…
Giang Ly xoa xoa đầu tôi: “Em không cần lo lắng chuyện này, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được.”
Giang Ly: “Anh sẽ không để bọn họ đắc ý, cùng lắm là cá chết lưới rách.”
Cá chết lưới rách…Không được đâu!
Giang Ly: “Yên tâm đi, cá chết lưới rách chỉ là dự định tồi nhất. Tuyết Hồng, người phụ nữ kia thực ra chỉ là một kẻ ngu si, không hề khó đối phó. Anh chỉ lo lắng lão hồ ly, bố cô ta.”
Tôi: “…” Tuyết Hồng cũng bị anh nói là ngu si, vậy em là gì?
Giang Ly đoán ra được những điều trong lòng tôi, anh nhìn tôi một cái, nói: “Em là kẻ ngu si trong đám ngu si.”
Tôi lau mồ hôi: “Giang Ly, em tốt xấu gì cũng là vợ anh, anh có thể hạ thấp em như thế này sao…” Tuy em thỉnh thoảng cũng làm một số chuyện ngu si, nhưng đó chỉ là thỉnh thoảng thôi mà. >_
Giang Ly thở phì phì nói: “Em vẫn còn nhớ em là vợ anh ư?”
Tôi cúi đầu, Giang Ly, em sai rồi, không được sao…
Tôi phát hiên Giang Ly nói đúng, tôi thực sự là bại não vì xem quá nhiều phim truyền hình rồi, luôn cho rằng tự mình hy sinh vì đối phương mới là tình yêu, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn không cần thiết. Hai người đã quyết định đi cũng nhau, vậy thì nhất định phải cùng nhau gánh vác, cùng nhau đối mặt, bất luận gặp phải chuyện gì, có người bên cạnh, tất cả sẽ ổn thôi.
Nghĩ đến đây, tôi càng thấy xấu hổ, dụi dụi đầu trong lồng ngực Giang ly, cúi đầu nói: “Giang Ly, sau này em sẽ ở bên anh, bất luận là xảy ra chuyện gì.”
Giang Ly lúc này kiêu ngạo hơn, nói: “Quan Tiểu Yến, em định cứ như thế này mãi sao?”
Tôi toát mồ hôi, nhưng lại không có cách nào, dù gì tôi cũng bại não trước. Thế là tôi kiễng chân, hôn lên mặt anh một cái, dịu giọng nói: “Giang Ly, em sai rồi, anh tha thứ cho em lần này đi mà…” Giọng nói của tôi mềm dịu, đến bản thân mình nghe mà còn toát mồ hôi lạnh.
Giang Ly vô cùng thích thú, nheo nheo mắt, đáng gét nói: “Không đủ, mãi mãi không đủ.”
Tôi tiếp tục lau mồ hôi: “Vậy anh muốn thế nào?”
Giang Ly nói: “Hôm nay em khiến anh tức giận rồi, em phải dỗ dành anh vui vẻ.”
Tôi: “Nhưng mà bây giờ em thấy anh rất vui vẻ rồi.”
Giang Ly: “Hử?”
Tôi vội vàng xuống nước: “Được rồi, được rồi, nói đi, em phải làm thế nào anh mới có thể vui vẻ?”
“Thế này là được rồi.” Giọng nói của Giang Ly bỗng khàn khàn, anh tóm lấy tay tôi, gỡ áo sơ mi ra, đưa tay tôi đặt vào bụng dưới của anh, sau đó chầm chầm di chuyển xuống dưới…
Trong thoáng chốc, tôi nảy sinh một loại ảo giác, giống như tay của tôi đột nhiên có một ma lực kỳ quái, có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ trong huyết quản bên dưới lớp da của Giang Ly. Tôi kinh hoàng, thất thần rút tay lại, gò má nóng rực. Tôi thực sự vô dụng, những việc cần làm với Giang Ly đều đã làm rồi, nhưng bây giờ gặp phải tình huống này, tôi vẫn còn không tự chủ, mặt đỏ hồng, tim đập nhanh, chân mềm nhũn.
Giang Ly nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào anh, bất mãn nhìn tôi, trong ánh mắt có ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót. Anh nói: “Quan Tiểu Yến, em chỉ có chút thành ý này thôi ư?”
Tôi cúi đầu ngượng ngùng nói: “Giang Ly, đây là lúc nào rồi, sao anh còn có tâm trạng làm những việc này…”
“Em vẫn còn không hiểu sao?” Hơi thở của Giang Ly rất nóng, phả lên mặt tôi, thế là mặt của tôi càng nóng hơn. Anh nói: “Thực ra anh chỉ cần có em, thế là đủ rồi.”
Tôi cảm động quá, chẳng biết phải nói gì nữa. Tôi tóm lấy áo của Giang Ly, nước mắt lưng tròng nói: “Giang Ly, anh thật tốt!”
Giang Ly cười mê hoặc với tôi: “Vậy em còn đợi gì nữa?”
Tôi cắn răng hạ quyết tâm, gạt bỏ hết, dù gì tôi cũng mặt dày. Thế là tôi ôm lấy cổ Giang Ly, kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên cặp môi gợi cảm kia của anh, ừm, mùi vị thực sự không tồi. Giang Ly nhanh chóng ôm ngang người tôi, đi về hướng phòng ngủ.
Giang Ly đặt tôi lên trên gường rồi ngoan ngoãn nằm xuống. Anh nhìn thẳng vào tôi, nói: “Đến đây nào, đến dỗ dành cho anh vui đi.”
Tôi nhìn bộ dạng “mặc cho em muốn làm gì thì làm” của anh, rất khó nói là bây giờ ai đang làm cho ai vui vẻ. Thế là tôi nhẹ nhàng nghịch nghịch cằm anh, cười nói: “Người đẹp, em đến đây.”
Giang Ly không nhịn được, “phụt” một tiếng, cười.
Tôi xấu hổ quá thành giận, cắn vào miệng anh, Giang Ly rất nhanh chóng phản công giành thế chủ động.
Cuối cùng tôi phát hiện, tôi và Giang ly hôn nhau, tôi mãi mãi sẽ không chiếm được thế thượng phong. Thế là tôi mơ mơ màng màng lắc đầu một cái, vứt môi của Giang Ly ra, quay sang tấn công cổ anh. Tôi hôn lên yết hầu của anh, thè lưỡi nhẹ nhàng liếm, Giang Ly hít một hơi, thở dồn dập. Tôi cảm thấy được cổ vũ, nụ hôn càng thêm phóng khoáng. Giang Ly đột nhiên lật người ép tôi xuống dưới, anh thở dốc, cong khóe miệng lên, tà mị cười với tôi, nói: “Quan Tiểu Yến, không ngờ em còn là một yêu tinh, hừm?”
Tôi tự cho rằng đây là giang Ly cổ vũ tôi, thế là tôi vỗ vỗ vào cánh tay của anh, tiếp tục cười biến thái: “Người đẹp, mau nằm xuống đi, ngoan”
Khóe môi Giang Ly cong lên, ngọn lửa trong mắt cháy rừng rực càng mãnh liệt hơn.
Tôi cưỡi lên trên eo của Giang Ly, cởi khuy áo sơ mi của anh ra từng chiếc, từng chiếc. Sau đó tôi liền bò lên trước ngực anh, cẩn thận hôn lên làn da trần của anh. Anh nói: “Quan Tiểu yến…em…em nhanh chút…mm…”
Tôi hàm hồ nói: “Anh đừng vội mà, hì hì hì hì…”
Giang Ly đột nhiên giữ lấy eo tôi, một lần nữa ép tôi xuống, hơi thở rối loạn, ánh mắt nguy hiểm.
Tôi tiếp tục vỗ vào cánh tay anh, cười nói: “Nằm xuống nào…”
Giang Ly giữ chặt lấy môi của tôi, trao tôi một nụ hôn thật sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.