Trong căn biệt thự sang trọng.
Tiếng đập phá đồ đạc loảng xoảng không ngừng vang lên. Kèm theo là tiếng mắng chửi của một người đàn ông.
- Lan Anh, thứ đàn bà như cô mà cũng có tư cách dò hỏi tôi sao? Tôi đi đâu phải báo cáo với cô à?
Nhưng người phụ nữ cũng không hề chịu thua, chạy lại bám lấy cánh tay người đàn ông.
- Minh Khanh, nhưng em là vợ của anh, em có quyền được biết.
Vâng! Đó không ai khác chính là Minh Khanh và Lan Anh.
Từ vụ Lan Anh bỏ thuốc rồi lên giường với Minh Khanh, cô ta bắt đầu bám lấy không buông, hơn nữa dưới sự trách móc của Hoàng Quân, Minh Khanh đành phải lấy cô ta làm vợ. Chỉ là ngày nào không đánh Lan Anh thì ngày đó Minh Khanh sẽ ăn cơm không vô. Tuy nhiên, vậy mà Lan Anh vẫn không hề từ bỏ, nhất quyết bám lấy anh ta.
Thì cũng đúng thôi. Tuy rằng Minh Khanh hay đánh cô ta thật nhưng anh ta rất giàu nha, chủ tịch tập đoàn lận mà. Đã thế còn đẹp trai nữa. Nói thế nào thì cô ta cũng không thiệt chỗ nào. Người đàn ông như vậy, cô ta đương nhiên không thể để mất được.
Tuy nhiên, làm người thì ai cũng phải có giới hạn chịu đựng. Gần một năm trời, Lan Anh bị Minh Khanh hành hạ cũng có phần không chịu nỗi rồi. Nhưng hiện tại cô ta cũng không thể nào quay đầu lại được. Quang Thịnh vẫn luôn dùng thuốc khống chế cô ta, nếu cô ta rời bỏ Minh Khanh thì Quang Thịnh sẽ không cho cô ta thuốc giải cái loại thuốc dị ứng ấy nữa. Đó chính là loại thuốc lần đó cô ta đắc tội với Quang Thịnh mà bị anh ta tiêm vào. Nó khiến cô ta rất ham muốn đàn ông nhưng khi quan hệ lại đau đớn vô cùng. Ban đầu thì cô ta hoàn toàn không biết, nhưng sau này từ từ để ý mới biết được. Mới đi tìm Quang Thịnh cầu xin thuốc giải. Nhưng mà Quang Thịnh chỉ cho thuốc giải tạm thời thôi. Cứ cách ba tháng lại phải chạy đi cầu xin thuốc giải và điều kiện dĩ nhiên là Quang Thịnh muốn cô ta phải giữ chặt lấy Minh Khanh, cho dù có bị Minh Khanh hành hạ như thế nào đi nữa. Lan Anh không còn lựa chọn nào khác đành phải chấp nhận.
Hôm nay là ngày nghỉ nhưng Minh Khanh lại đi ra ngoài, sợ Minh Khanh sẽ đi tìm Phù Dung thì cô ta sẽ bị Quang Thịnh xử đẹp. Cho nên, Lan Anh phải hỏi cho biết Minh Khanh muốn đi đâu. Tuy nhiên, vừa mở miệng đã bị Minh Khanh đánh. Chỉ là Lan Anh không thể không hỏi cho ra lẽ được.
Thế là Minh Khanh lập tức hất mạnh cánh tay mình ra, làm cho Lan Anh văng ra đập đầu vào gốc của cạnh bàn phòng khách, lỗ đầu, chảy máu, ngã xuống đất.
Nhưng mà Minh Khanh vẫn không hề thương tiếc. Lạnh lùng nói:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
- Đáng đời.
Nói rồi, Minh Khanh quay lên lầu thay bộ đồ khác. Vừa rồi đập đồ, có một ít nước trái cây đã văng lên làm bẩn rồi. Mặc kệ Lan Anh vẫn nằm đó không hề nhúc nhích.
Lan Anh từ từ mở mắt ra. Chỉ là ánh mắt lúc này của Lan Anh đã thay đổi. Có chút lạnh lùng, có chút kinh ngạc cũng có chút sát ý.
Lan Anh chống thân thể đau đớn nhồi dậy, nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, không khỏi sững sờ.
- Đây là đâu? Không phải ta đã bị tên bắn chết rồi sao?
Lan Anh vốn là một sát thủ trong một tổ chức sát thủ lớn trong giang hồ. Lần này tổ chức nhận nhiệm vụ thích sát Hoàng Đế Bắc quốc. Nhưng không ngờ cô lại bị lọt vào vòng vây, và bị bắn chết tại chỗ. Những tưởng cô sẽ đi gặp Diêm Vương nhưng không ngờ vừa mở mắt ra thì lại thấy bản thân ở một nơi vô cùng kỳ lạ.
- Chẳng lẽ đây là âm phủ?
Tuy nhiên, lời vừa dứt thì đột nhiên trên đầu truyền đến cảm giác đau dữ dội và một loạt ký ức không thuộc về cô không ngừng hiện ra. Một hồi sau, Lan Anh mới từ từ dịu lại. Sờ sờ vết thương trên đầu và nhìn nhìn xung quanh một lần nữa. Sau đó là nở nụ cười tự giễu rồi uể oải ngã nằm ngửa trên mặt đất nhìn trần nhà. Lan Anh cũng chẳng có suy nghĩ gì, đơn giản là cô chỉ muốn nghỉ ngơi. Sự thật này đối với cô quả thật là một việc rất kinh hách. Cô đây có thể xem là mượn xác hoàn hồn đi. Chỉ là cái xác mượn này lại ở một thế giới hoàn toàn khác với thế giới cô từng sinh ra và lớn lên. Hơn nữa.. cái con người cùng tên với cô này lại là một người.. vốn dĩ có thể vui vẻ bình an hạnh phúc, ấy thế mà lại cứ thích đi tìm xui xẻo. Đến cuối cùng tự đẩy bản thân vào con đường không lối thoát. Cô phải nói thế nào đây nhỉ? Cô xuyên vào một con người như vậy thì nên vui hay buồn đây?
Có điều nếu đã tiếp nhận thân thể này rồi thì Lan Anh sẽ thay đổi nó. Kiếp trước, số phận Lan Anh không may mắn, gia đình đều bị nước lũ cuốn trôi. Cô may mắn được một thủ lĩnh sát thủ cứu đem về tổ chức nuôi dạy. Chỉ là sát thủ vô tình, những cuộc huấn luyện không khác chi địa ngục. Muốn sinh tồn thì cô phải giết những kẻ khác, thậm chí kẻ đó là bạn thân của mình. Dù không muốn nhưng cô không thể làm khác, vì nếu không giết họ thì họ cũng sẽ giết cô. Mà muốn thoát khỏi tổ chức thì con đường duy nhất cũng chính là chết.
Nhưng kiếp này thì khác rồi, thế giới này, chỉ cần cô muốn thì có thể thoát khỏi cuộc sống địa ngục này hoàn toàn không khó.
Minh Khanh đi xuống thấy Lan Anh đang nằm ngửa trên mặt đất. Trên mặt lại nổi trận lôi đình, lập tức mở miệng mắng:
- Cô còn nằm dưới đó làm gì? Lại muốn nằm dạ à?
Lan Anh cũng không thèm đếm xỉa tới Minh Khanh.
Thấy vậy, Minh Khanh càng tức. Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, thấy cái chai nước lọc đang nằm lăn lóc ở đó, tiện chân đá một phát về phía Lan Anh.
Có điều Lan Anh là sát thủ nha! Tuy cô đang nằm nhắm mắt nhưng sự cảnh giác của cô vẫn rất cao. Cảm nhận được có thứ gì đó đang bay về phía mình. Cô theo bản năng mở bừng mắt ra, thấy chai nước sắp đập vô mặt mình, thay vì né tránh thì Lan Anh lại nhẹ nhàng vươn tay ra và chụp lấy.
Thấy không đạt được mục đích, Minh Khanh càng phát hỏa. Muốn bước tới cho cô vài đạp. Tuy nhiên, Minh Khanh lại nhìn thấy Lan Anh tư từ ngồi dậy, rồi vặn nắp chai nước lọc ra và uống một hơi cạn sạch. Tiếp theo là vặn nắp lại, cầm lên xem tới xem lui. Ngay khi Minh Khanh tưởng rằng Lan Anh bị đập trúng đầu nên bị khùng thì đột nhiên Lan Anh lại hướng cái chai về phía anh ta và..
Bốp..
Minh Khanh bị nguyên cái vỏ chai đập vào trong mặt. Mà điều lạ là, rõ ràng vỏ chai bằng nhựa lại không có nước nhưng khi đập vào mặt, Minh Khanh liền cảm thấy sao bay đầu đầu. Khi cái chai rớt xuống mặt đất thì đồng thời máu mũi Minh Khanh cũng chảy ra.
Minh Khanh giật mình nhìn vào Lan Anh thì thấy lúc này cô đã đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào anh ta. Cô chỉ nhìn như vậy cũng không nói lời nào nhưng lại làm cho trong lòng Minh Khanh dâng lên một sự run sợ kỳ lạ. Cứ như giây tiếp theo, Lan Anh có thể trực tiếp lấy mạng mình và bản thân mình cũng không thể nào thoát được vậy.