Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 270: Về nhà họ Sở




Editor: demcodon
Vừa nghe những lời này của Tần Trường Tố, bà Tần lập tức hét lên: "Không được! Sở Tú Trinh sinh là của nhà tao, chết cũng là của nhà tao. Bọn tao tốn nhiều tiền như vậy cưới nó về, dựa vào cái gì để cho nó đi nhà khác hưởng hạnh phúc?"
"Bà nội, gần đây cháu vẫn cảm thấy cơ thể hơi khó chịu. Mỗi ngày đều lạnh buốt, hai ngày trước cháu còn nhìn thấy ba cháu đang đi đường bình thường thì đột nhiên bị ngã. Khi đó cháu không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại không chừng chính là đồ dơ này giở trò quỷ. Nếu bây giờ bà lại nói những lời không đối xử tốt với mẹ cháu, không chừng làm cho những quỷ nhỏ này càng tức giận. Đến lúc đó uy hiếp đến tính mạng của ba cháu thì làm sao đây?" Tần Trường Tố lập tức phản bác nói.
Việc hôm nay cô luôn cảm thấy có liên quan đến Sở Từ. Nhưng mà lại không biết em họ làm như thế nào. Nhiều hàng xóm đến đây như vậy làm chỗ dựa cho mẹ cô. Mặc dù là bà nội có ba đầu sáu tay cũng không có cách.
"Bà nội, gần đây cháu thường xuyên gặp ác mộng, cũng không biết có phải liên quan với mấy thứ kia hay không..." Tần Trường Bình cau mày, chậm rãi nói.
Là cháu trai duy nhất trong nhà, lời nói của y luôn có hiệu quả. Nhưng dù sao y không thể bảo vệ mẹ mình 24/24. Cho nên mặc dù y có che chở cũng vô dụng. Hơn nữa có đôi khi y càng che chở mẹ thì ba và bà nội sẽ càng chán ghét mẹ hơn. Trước kia y còn nhỏ, bây giờ cuối cùng ra ngoài đi làm cũng cố gắng kết bạn với một số thế lực. Qua mấy ngày nữa sẽ có thể giúp mẹ hết khổ.
"Cháu thật sự... gặp ác mộng?" Bà Tần sợ hãi, cháu nội chính là thịt đầu tim của bà: "Cháu nội yêu quý của bà, gần đây gương mặt càng hốc hác không ít, còn gầy..."
"Bà nội, cho dù là tốt với cháu, trước hết để cho mẹ cháu rời đi một thời gian được không?" Tần Trường Bình lại nói.
Sắc mặt của bà Tần hơi khôn khéo, bà cũng biết cháu nội là muốn giúp người phụ nữ kia. Nhưng có một số lời mặc dù không tin cũng phải ghi nhớ ở trong lòng, miễn cho sau này thật sự xảy ra chuyện gì.
"Để cho nó đi cũng được, nhưng không thể đến chỗ đứa con hoang kia, để cho nó về nhà họ Sở đi!" Bà lão lại nói.
Thông gia nhà họ Sở kia là loại người nào bà còn không biết rõ sao? Cho dù Sở Tú Trinh trở về cũng không sống yên, tốt nhất cứ chết ở nhà họ Sở. Đến lúc đó cũng sẽ không có ai đến gây chuyện. Dù sao nó vẫn còn là con dâu nhà họ Tần, nhà họ Sở một khi không trả được dĩ nhiên phải bồi thường.
"Không..." Tần Trường Tố lập tức chuẩn bị từ chối, nhưng bị Tần Trường Bình kéo xuống.
"Được, bà nội, cháu và Trường Tố đi trước nói một tiếng, kêu bọn họ đến đón." Tần Trường Bình vội vàng cười nói.
Tần Trường Tố với vẻ mặt khó hiểu. Lúc này bà Tần đã đồng ý đưa người đi càng thêm tự tin. Sau này có người gây rối thì mời ra ngoài. Bắt đầu bàn tán chuyện trừ tà này, rốt cuộc động vật cả thôn đều điên rồi. Dù sao cũng phải có chấm dứt, mà mời bà cốt làm việc dù sao cũng phải bỏ tiền, tiền mua đồ cũng phải thương lượng do ai bỏ ra.
"Anh! Đưa về nhà ông bà ngoại làm sao được? Mặc dù bà ngoại đối xử tốt với mẹ, nhưng bà ngoại căn bản không quyết định được chuyện này. Ông ngoại và mấy cậu đều vô tâm, đã sớm không xem mẹ mình là người nhà!" Những người khác vừa đi, Tần Trường Tố nhỏ giọng nói.
"Yên tâm đi, trong nhà gây ra điềm xấu như vậy. Cho dù mang theo tiền đi, mấy cậu đều không có khả năng sẽ đồng ý. Lúc chúng ta đến chỉ cần nói phóng đại là được. Đến lúc đó làm cho nhà họ Sở đá quả bóng cao su này cho em họ A Từ..." Trong mắt Tần Trường Bình hiện lên một tia khôn khéo.
Trải qua nhiều năm lui tới với nhà Sở, tính tình những người đó y đại khái cũng đều biết rõ. Trong nhà họ Sở có 7-8 đứa cháu, hơn nữa đa số đều là bé trai. Vì suy nghĩ cho những đứa trẻ này, vô luận như thế nào ông ngoại và mấy cậu sẽ không đồng ý một đứa con gái đã xuất giá mang theo đồ dơ vào ở. Mặc dù người này là con gái và em ruột của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.