Chỉ có một thứ mà có tới hai người tranh giành, một bên là vợ, một bên là người tình, rốt cuộc là sẽ để cho ai đây?
Cơm đã chín rồi, họ cùng vào bàn ăn, Lâm Như đợi Hứa Thiếu Phong húp hết
bát canh, mới nói: “Thiếu Phong, chúng ta phải nghĩ cách hành động thôi, những nơi nào có thể đi thì đi luôn. Bây giờ danh tiếng của ông tuy là
rất cao, nhưng vẫn còn hai ứng cử viên khác nữa, họ cũng không phải là
hổ trong chuồng, ông không hành động, bọn họ chắc chắn sẽ hành động, như vậy rất có khả năng từ chiếm ưu thế chuyển sang yếu thế”. Hứa Thiếu
Phong nghe thế rất cảm động, ông biết, bản thân ông có thể được Bí thư
Uông nâng đỡ, không mất một đồng nào mà lại có thể được lọt vào một
trong ba ứng cử viên, điều này là nhờ Lâm Như, có quan hệ rất rộng với
những quan chức cấp cao, sự quan tâm, săn sóc của cô, ông đều thấu rõ.
Bây giờ, cô lại nhắc tới chuyện đi tạo dựng mối quan hệ, điều này càng
làm cho ông cảm thấy tấm lòng và tầm nhìn của Lâm Như hoàn toàn không
như những người phụ nữ bình thường khác.
Kỳ thực, Hứa Thiếu Phong không phải là không nghĩ như vậy. Trong số ba ứng cử viên, ông cũng
không phải là tài giỏi nhất. Nếu nói về quá trình công tác và sự từng
trải, thì phải kể tới Chu Đa Dân, thời gian ông ta ngồi trên ghế lãnh
đạo không những lâu nhất, mà điều quan trọng hơn ông ta hiện nay là một
tay hô phong hoán vũ trên tỉnh, có mối quan hệ rất thân thiết với Bí thư tỉnh. Nếu như nói tới ưu thế về tuổi tác, khẳng định chỉ có thể là Bành Thành Thư, ông ta là cán bộ cấp cao trẻ nhất thành phố. Còn về thành
tích chính trị, nên phải kể tới ông. Ông là một trợ thủ đắc lực của Cục
Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn này, đầu tiên là tuyên truyền văn hóa,
sau đó giành lấy một số giải lớn trên tỉnh, mang lại vinh dự về cho
thành phố Hải Tân, cũng là để tạo dựng hình ảnh trong công tác ngoại
giao sau này, để mà nói về khả năng phát huy thế mạnh năng lực bản thân, cũng có thể nói rõ hơn vấn đề này.
Trong ba người bọn họ, ai
cũng có điểm mạnh riêng của mình, ai cũng có khả năng đắc cử, nhưng mấu
chốt của vấn đề có rất nhiều chuyện không đơn thuần như chúng ta nghĩ,
cuối cùng không phải là dựa vào thực lực, mà phải dựa vào quan hệ. Xem ô dù của ai mạnh hay yếu, xem khả năng tạo dựng các mối quan hệ của ai
lớn hay nhỏ, ô dù mạnh, quan hệ tốt, ắt sẽ giành phần thắng.
Hứa
Thiếu Phong thở dài than vãn: “Tôi cũng muốn tạo dựng các mối quan hệ,
nhưng nghĩ thì vậy, làm lại là chuyện khác, ở trên không có người giúp
đỡ, có nghĩ cũng chỉ tốn công phí sức. Ngày trước, có Phó Bí thư Thành
ủy Phan Đại nâng đỡ, nhưng từ khi Phó Bí thư Phan bị điều đi nơi khác
làm chân thuộc hạ, muốn tạo dựng quan hệ cũng chẳng có nơi nào để quan
hệ cả. Bà xem hành động thế nào được chứ? Đành phải nghe theo số phận an bài vậy. Có thể đắc cử thì là cái tốt, nếu không đắc cử, tôi lại tiếp
tục làm việc của tôi, công việc bây giờ cũng không tồi mà”.
Lâm
Như nói: “Nói thì như vậy thôi, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì quả thực rất đáng tiếc. Xã hội bây giờ là thế, tiền ít thì làm việc nhỏ, chi
nhiều tiền mới có thể làm được những việc đại sự, mà không có tiền thì
chẳng làm nổi trò trống gì, chỉ cần lên được chức Phó Thị trưởng, dù có
phải tiêu tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề”.
Hứa Thiếu
Phong khẳng khái nói: “Tôi cũng nghĩ rồi, bây giờ muốn chi tiền cũng
không chi nổi, người dám nhận tiền thì không làm nổi việc lớn như thế
này, người làm được lại không chịu nhận tiền. Ở cái thành phố Hải Tân
này, người duy nhất có thể thay đổi được số mệnh của tôi thì chỉ có Bí
thư Uông thôi, chỉ cần ông ta có ý giúp đỡ tôi, tôi nghĩ Tỉnh ủy cũng sẽ tôn trọng ý kiến của ông ta. Nhưng, con người Bí thư Uông bà cũng không phải là không biết. Chỉ e biếu tiền cũng chưa chắc được, thậm chí không biết chừng lại càng làm cho người ta có ấn tượng không tốt về mình”.
Lâm Như nghe thấy Hứa Thiếu Phong nhắc tới Bí thư Uông Chính Lương, bỗng
nhớ tới rất nhiều lần gặp mặt với ông ta, bèn nói: “Nếu ông đi tới đó
chắc chắn sẽ không biếu nổi đâu, tôi thấy Bí thư Uông cũng là người hòa
nhã dễ gần, hay là, tôi trực tiếp tới phòng làm việc của ông ta, ông
thấy thế nào?”
Hứa Thiếu Phong cười lớn nói: “Không được, việc
khó khăn này bà đừng nên mạo hiểm làm gì. Lần đến kiểm tra sức khỏe cho
vợ ông ấy không phải bà đã được lĩnh giáo rồi sao? Bà Quyên Tú nói bà ta có ba quy tắc, từ câu nói đó cũng có thể thấy được Bí thư Uông là người thế nào. Nói tóm lại, nếu Bí thư Uông quả thực là người tham tiền của,
chỉ dựa vào mấy lần bà chủ động đưa vợ ông ta đi khám bệnh, không biếu
xén tiền quà, ông ta cũng sẽ không để tôi lọt vào danh sách người được
tiến cử vào chức Phó Thị trưởng đâu, bà nói xem có đúng không nào?”
Lâm Như gật gật đầu, nhận thấy Thiếu Phong còn tài giỏi hơn mình, có thể
thấy rõ chân tướng sự tình, liền nói: “Ông nói cũng rất có lý. Hay là,
tôi đi nói khó với ông ấy, nhờ cậy ông ta giúp đỡ chúng ta. Phụ nữ khác
với đàn ông, đàn ông các ông nhờ vả bao giờ cũng khó nói hơn, nhưng phụ
nữ chúng tôi thì dễ dàng hơn nhiều”.
Hứa Thiếu Phong nghe thấy
vậy rất cảm động, ông cảm thấy Lâm Như đã tốn không ít sức lực vào việc
của ông, nhưng ông vẫn lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi bà ạ, thứ nhất làm như
vậy bà sẽ chịu nhiều thiệt thòi, dù sau này có được trở thành Phó Thị
trưởng thì cứ nghĩ tới việc vợ mình đi cầu xin giúp đỡ, trong lòng tôi
cũng không được thoải mái. Thứ hai, cứ cho là bà đi nói chuyện với ông
ấy, tôi thấy khả năng được cũng không cao. Tôi thấy con người của Bí thư Uông rất ngay thẳng chính trực, ông ta muốn dùng tôi, sớm muộn rồi cũng sẽ dùng tới thôi, nếu như không muốn dùng tới tôi, có cầu xin thế nào
đi chăng nữa cũng không có kết quả gì đâu”.
Lâm Như nói: “Nếu vợ
chồng mình không hành động, cái chức Phó Thị trưởng đó rồi sẽ bị người
khác giành mất cho mà xem, như vậy thì quả thực rất đáng tiếc”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Cũng không có cách nào khác, việc thu xếp một ban
lãnh đạo như vậy, chỉ e còn phải suy xét tới nhiều yếu tố như độ tuổi,
khả năng lãnh đạo và nhiều yếu tố khác. Có điều Bí thư Uông cũng đã nói
rồi, nếu lần này không đắc cử, ông ấy cũng khuyên tôi không vì thế mà
thoái chí, sau này vẫn còn nhiều cơ hội khác. Cơ hội mà ông ta nói tới,
tôi nghĩ không ngoài hai lý do này: một là có thể chỉ để an ủi tôi, còn
cái thứ hai, cũng có thể đợi tới khi vị trí Giám đốc Sở Văn hóa cần có
người thay thế, sẽ giới thiệu tôi. Tôi thấy, nếu lọt vào tầm ngắm của Bí thư, nằm trong số những người mà ông ta thường xuyên cân nhắc suy xét,
thì việc được đề bạt chỉ là việc sớm muộn thôi. Vì thế cũng không cần
phải sốt ruột làm gì”.
Lâm Như nói: “Nói thì nói vậy thôi, nếu
được đề bạt sớm ngày nào, thì càng tốt hơn chứ sao. Nếu không, ông thử
lên tỉnh một chuyến, tìm ông bạn làm ở trường Đảng, nhờ ông ta giúp đỡ,
ông thấy thế nào?”
Hứa Thiếu Phong cũng hơi lay động, bất giác
nhớ tới lần trước Trần Tư Tư đã từng nói, Mã Được Được có quan hệ rất
rộng ở trên tỉnh, cô lại muốn tới nhờ Mã Được Được giúp đỡ, Khi đó ông
không tin đó là thật, chủ yếu là do phía Thành ủy vẫn chưa quyết định,
bây giờ Thành ủy đã nhất trí đề cử ông vào vị trí Phó Thị trưởng, hơn
nữa còn nộp danh sách lên Tỉnh ủy, nếu có quan hệ tốt, tới tìm một
chuyến, không biết chừng có thể giúp đỡ được ông.
Nghĩ vậy rồi
lại thôi, Hứa Thiếu Phong thấy Mã Được Được quen biết khá nhiều, nhưng
cô ấy không quen biết người trong Ủy ban Tỉnh ủy, dù có tìm những người
khác cũng vô ích. Nhưng vì muốn giữ thể diện cho Lâm Như nên chỉ cười
nói: “Được rồi, được rồi, nghe theo vợ vậy, ngày mai tôi gọi điện thoại
cho ông ta, sau đó sẽ quyết định có nên đi lên tỉnh một chuyến hay
không”.
Hứa Thiếu Phong trong lúc nói câu nói đó đã nghĩ kỹ, lần
này thì chỉ có thuận theo tự nhiên, không ai có thể quyết định được.
Không ngờ Hứa Thiếu Phong không muốn nhờ vả người khác giúp đỡ nữa,
nhưng Trần Tư Tư lại giống Lâm Như, vẫn muốn nhờ cậy người giúp đỡ.
Trần Tư Tư sau khi nghe được tin đó, vui tới mức suýt chút nữa nhảy cẫng
lên. Tuy không phải là vợ của ông, nhưng cô lại biết rất rõ, vị trí của
cô trong lòng Hứa Thiếu Phong còn quan trọng hơn là bà vợ già của ông
ấy. Một khi Hứa Thiếu Phong trở thành Phó Thị trưởng, nắm quyền hành
trong tay, cô cũng sẽ được mở mày mở mặt. Không có lý do gì mà không cảm thấy phấn khởi, cũng chẳng có lý do gì không cố gắng giữ chặt lấy ông.
Sau khi Hứa Thiếu Phong nói cho cô nghe toàn bộ sự việc, cô lập tức muốn gọi điện thoại cho Mã Được Được, nhờ cô ta tìm người giúp đỡ ở trên
tỉnh, tranh thủ để Hứa Thiếu Phong thuận lợi bước vào đợt tranh cử.
Nhưng, Trần Tư Tư chưa kịp gọi điện cho bạn thì Hứa Thiếu Phong đã cản cô.
Hứa Thiếu Phong nói: “Tư Tư, không nên gọi điện cho cô ấy”.
Trần Tư Tư nói: “Vì sao?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Thứ nhất, cái gì cũng phải có giới hạn của nó, lần
trước người ta đã giúp đỡ chúng ta một việc lớn như vậy, anh vẫn còn
chưa kịp cảm ơn người ta, bây giờ lại đi nhờ vả lần nữa, như vậy thì
không hay cho lắm. Thứ hai, anh thấy dù em có đi nhờ cậy, cũng chưa chắc cô ấy có thể giúp gì được, điều cơ bản là chúng ta phải đến những nơi
cần đến cơ, đằng này cô ấy lại quen biết không đúng người. Vì thế, anh
khuyên em đừng nên phí công vô ích”.
Trần Tư Tư chợt có một sự
tính toán, trong lòng vẫn y như lần trước, bề ngoài thì giả vờ nghe theo lời của Hứa Thiếu Phong, nhưng thực ra cô vẫn ngấm ngầm làm theo kế
hoạch của mình, đợi tới lúc xong việc, cô sẽ dành cho ông một bất ngờ.
Cứ nghĩ như vậy, bất giác đã học được lời thoại trong Kinh kịch: “Lời
chỉ bảo của đại quan nhân, khiến tiểu nương tử đã thấu rõ, được rồi,
thiếp nghe theo lời chàng”.
Hứa Thiếu Phong bị cô chọc cười, giang tay kéo cô lại về phía mình: “Đại quan nhân? Liệu có phải Tây Môn đại quan nhân?”
Trần Tư Tư cười ranh mãnh nói: “Cũng gần như vậy”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Vậy thì được, ta sẽ là Tây Môn Khánh, em sẽ là Phan Kim Liên”.
Trần Tư Tư cười như phát điên nói: “Anh nói vậy khiến em nhớ tới hồi còn học cấp một, ở lớp em có một bạn nam và một bạn nữ cãi nhau. Bạn nam đó
chửi bạn nữ kia là Phan Kim Liên, bạn nữ đó lại nói bạn nam là Tây Môn
Khánh. Hai người đó càng cãi nhau càng nhanh, nghe giống như tiết tấu
của một bản nhạc - nữ: Tây Môn Khánh, nam: Phan Kim Liên; nữ: Tây Môn
Khánh, nam: Phan Kim Liên… - khiến mọi người nghe mà buồn cười kinh
khủng. Lúc đó, không biết là ai đã nói, hai cậu chính là một đôi. Mọi
người không ai bảo ai cùng lúc cười sảng khoái, hai tên ngốc đó khi ấy
mới hiểu ra, cũng không nén được cười lớn”.