Lâm Như hơi nghi ngờ bèn cầm lấy điện thoại nói 'Alo' một tiếng.
Bên đầu kia điện thoại nói: “Alo, chị dâu, em là Chính Tài, gần đây chị vẫn khỏe chứ?”
Lâm Như nói: “Ờ, là Chính Tài à, tôi rất tốt, gọi điện đến có việc gì thế?”
Đầu kia điện thoại nói: “Lúc nãy em gọi điện cho Cục trưởng Hứa, anh ấy tắt máy. Trên tỉnh phái người tới, không thể tìm được anh ấy, em bèn gọi
điện về nhà xem anh ấy có nhà không”.
Lâm Như nói: “Ông ấy ở nhà, chờ ông ấy nhận máy nhé!”, nói xong đưa điện thoại cho Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong nói: “Đúng là phiền phức thật, tan làm rồi vẫn không được
yên thân”. Nói rồi lấy điện thoại từ tay của Lâm Như nói: “Alo, Chính
Tài, không phải là tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Các cậu thay mặt tôi
đi một chuyến”.
Chính Tài nói: “Anh Hứa, không được, có cả đồng
chí Lý cũng về nhất định đòi anh phải tới mới được, ông ta nói nếu anh
không tới, ông ta sẽ lên tỉnh ngay đêm nay”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Thôi được, tôi sẽ đến”. Đặt máy xuống, trong lòng nghĩ Vương Chính Tài đúng là xứng đáng với chức Chánh văn phòng, khi làm việc không để lọt
lấy một giọt nước, nhẹ nhàng mà lừa được Lâm Như. Bèn giả vờ dáng vẻ bất đắc dĩ nói: “Bà xem đấy, muốn yên tĩnh một chút cũng không được”.
Hứa Thiếu Phong thấy Lâm Như không phản ứng gì, biết là cô vẫn còn đang
giận ông, bèn cười với cô nói: “Để tôi xin nghỉ phép, thế có được
không?”
Trên miệng của Lâm Như hơi nở ra một nụ cười, nhưng lại
rất nhanh được cô kìm lại, mới nói: “Đó là sự tự do của ông, tôi đâu có
quyền quản ông?”
Tiểu tiết này Hứa Thiếu Phong sớm đã nhận ra,
biết được tình hình không nguy lắm, nói: “Tôi đi đối phó một chút rồi
về, bà nghỉ sớm đi nhé”.
Đi ra khỏi cửa, Hứa Thiếu Phong không
khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới tiểu oan gia đó, e là còn đang khóc lóc thảm thiết đợi ông đến dỗ, bèn lái xe như bay theo hướng của khu hoa
viên Di Tình. Trong lòng nghĩ, đàn bà nhiều cũng phiền, dỗ người này lại phải đi an ủi người kia, cũng giống như minh tinh chạy xô vậy, bận tới
sân này rồi lại chạy tới sân kia, không biết địa chủ trước đây họ làm
thế nào để xử lý mối quan hệ giữa những người phụ nữ? Nghe nói bọn họ ai cũng có mấy vợ, thê thiếp thành đàn, một người làm sao có thể xử lý tốt được tất cả các mối quan hệ đó? Nhất định họ phải có nhiều kiến thức,
phải nghiên cứu thật kỹ mới được.
Đi được nửa đường, ông nhìn qua kính chiếu hậu để chắc chắn không có ai theo đuôi mình, sau đó lại nghĩ liệu Tư Tư có ở nhà không? Lúc nãy sợ cô ấy gọi điện đến cho ông nên
ông phải tắt máy, giờ mới mở máy ra, gọi điện lại cho cô. Sau khi điện
thoại gọi đi, ông alo một tiếng mới nghe thấy cô nói, Thiếu Phong anh
đang ở đâu? Ông nói, anh sẽ đến ngay, em có ở nhà không? Chỉ nghe thấy
cô “ờ” một tiếng. Ông nói, được rồi, một lát nữa anh tới. Nói xong bèn
tắt máy, nhìn thấy bên đường có một tiệm đồ ăn nhanh, nghĩ tới việc cô
ấy bị nôn, e rằng vẫn chưa ăn uống gì, bèn dừng xe lại, mua một chút đồ
ăn vặt và một suất cơm, rồi mới lên xe đi tiếp.
Mọi thứ đúng như
dự đoán của Hứa Thiếu Phong, Trần Tư Tư nước mắt lưng tròng, ông vừa vào tới cửa, cô liền như một chú chim bị thương, sà ngay vào, rúc đầu vào
vai ông, ôm chặt lấy ông, trong giây phút đó nước mắt rơi ướt đẫm vai
ông.
Ông vỗ vỗ vai cô, giả vờ chẳng hề biết chuyện gì nói: “Được
rồi, được rồi, anh đoán em vẫn chưa ăn cơm, em xem anh mua gì cho em
này?”
Trần Tư Tư rúc đầu vào càng mạnh hơn, nhỏ nhẹ nói: “Em không đói, em chỉ muốn ôm anh như thế này thôi”.
Hứa Thiếu Phong bèn buông túi thức ăn xuống, ôm chặt lấy cô mà nói: “Nghe
lời nào, hãy ăn cơm trước đi, có ấm ức gì đợi ăn xong hãy nói”.
Trần Tư Tư lắc lắc mình nói: “Em không cần!”
Hứa Thiếu Phong nghĩ thầm trong lòng, thảo nào những cô gái trẻ muốn tìm
những người đàn ông có tuổi, cô ấy mãi mãi có thể làm trẻ con, còn nếu
như tìm một người tuổi tác tương đương với họ, họ lớn thế nào thì là như thế, không dễ gì giả vờ được, còn nếu như tìm một người nhỏ hơn họ, cho dù cô ấy có trẻ trung đến thế nào thì cũng phải giả vờ giống người lớn. Hứa Thiếu Phong biết trong lòng cô có ấm ức, cô ấy muốn nũng nịu thì để cô ấy làm đi, đằng nào thì nhiệm vụ chủ yếu của ông hôm nay cũng là
giảng hòa, chỉ cần có thể giảng hòa được các mối quan hệ, phương thức
làm có thể linh hoạt một chút.
Ông cố ý ra vẻ chẳng biết điều gì
nói: “Có phải em vẫn giận anh không? Buổi tối thực sự có cuộc họp, trên
tỉnh phái người xuống, anh không thể không tới tiếp đón. Đây này, vừa
mới tiếp xong, anh nhanh chóng phóng như bay về đây luôn. Anh nghĩ chắc
em giận anh, quả nhiên là giận thật”. Nói rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt cô, cô ấy lại rúc mặt vào vai ông.
Ông đột nhiên nhanh nhảu nói: “Cho em nghĩ một chút nhé, xem em có đoán được ra không?”
Cô nói: “Không thèm trả lời!”.
Ông lại nói: “Nhà của Tiểu Minh có ba người con, con cả gọi là Đại Mao, con thứ hai gọi là Nhị Mao, con thứ ba gọi là…”.
Cô nói: “Đứa thứ ba là Tiểu Minh. Lúc nào cũng thế”.
Ông nói: “Thật quá thông minh, không muốn trả lời mà vẫn có thể trả lời
chuẩn xác đến như thế, nếu như muốn trả lời nhất định sẽ rất tuyệt”.
Cô đột nhiên buông tay ra, dùng nắm đấm đấm ông nói: “Anh xấu xa, anh xấu
xa! Rõ ràng anh biết trong lòng người ta ấm ức, vẫn còn lôi người ta ra
đùa”.
Ông bèn nhân cơ hội này lau mặt cho cô, thấy gương mặt xinh xắn ướt đẫm nước mắt trở nên càng thanh tú, bèn nói với giọng yêu
thương: “Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà làm em ấm ức tới mức này?”
Cô vừa nghe thấy những lời này, lại òa lên khóc tiếp.
Hứa Thiếu Phong bèn dỗ dành cô, nói: “Đừng có khóc, đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói”.
Nói rồi, bế cô đặt lên ghế sofa, sau đó lại rót cho cô một cốc nước, còn
mang lại chút đồ ăn đã mua lúc nãy, mở ra, rồi cầm lấy đôi đũa, đưa cho
cô và nói: “Ăn một chút đi, đừng để đói quá”.
Trần Tư Tư bèn đặt đũa xuống nói: “Em không đói”.
Hứa Thiếu Phong một tay ôm trọn lấy Trần Tư Tư, rồi lại cầm lấy đũa, gắp đồ ăn, bón cho cô. Đợi cô ăn hết, lại đút cho miếng nữa, lúc này cô mới
cầm lấy đũa nói: “Để em”.
Hứa Thiếu Phong nghĩ thầm, bà cô này,
đúng là còn khó chiều hơn người trước, càng nhỏ càng khó chiều, nhưng mà cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo mình gây ra họa? Mình không đến hầu hạ thì còn ai tới đây, cũng chẳng thể phái thuộc hạ của mình tới được?
Nghĩ tới đó, không nén được cười thầm, ông thấy mình đúng là đê tiện,
cuộc sống êm ấm không muốn, lại đi trêu hoa ghẹo liễu, để sau khi gây ra tai họa này, lại giống như một tên thái giám. Nhưng nói đi cũng phải
nói lại, nhìn dáng vẻ ăn cơm của Trần Tư Tư đúng là khiến cho người khác thấy yêu, từng miếng nhỏ, từng miếng nhỏ, ăn không chậm cũng không gấp, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng tóp tép, tóp tép. Anh như là
đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Tư Tư ngẩng đầu lên, lườm ông một cái nói: “Nhìn em thế làm gì?”
Ông nói: “Đẹp. Nhìn chưa đã!”
Cô nói: “Nhìn không đã thì cưới em đi, ngày nào cũng được nhìn, để cho anh nhìn đã thì thôi”.
Anh thấy hận vì không thể tát cho mình một cái, đúng là hũ nào không mở thì nhắc tới hũ đó, tại sao lại để vấn đề đến nước này? Thiếu Phong chỉ
biết cười he he nói: “Anh mà cưới em không phải là đa thê sao? Đến lúc
đó, anh trở thành kẻ phạm pháp, còn có lời nào để mà nói?”
Trần Tư Tư buông đũa xuống nói: “Thế thì anh ly hôn với bà ấy đi”.