Trong ngăn kéo, còn có một cái dây đai màu trắng bằng bông được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Là cái dây đai của Lục Hỉ Bảo tháo ra rồi giúp anh ấy quấn vào vết thương lúc đó.
Anh ấy vẫn luôn cất giấu kỹ, vỏn vẹn mười năm.
Anh ấy vẫn không thể quên, trong cái đêm lạnh lẽo đó, trong lòng mềm mại ấm áp của cô gái...
Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Hỉ Bảo đem theo đôi mắt sưng đỏ giống như quả hạch đào đi đến bệnh viện.
Thực ra, hôm nay cô ấy vốn dĩ muốn xin nghỉ, vì không muốn đối mặt với Giang Thanh Việt, nhưng trốn qua hôm nay, thì sau này phải làm thế nào, cô ấy cũng không thể không đến bệnh viện thực tập được đúng không?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là xoắn xuýt đến bệnh viện.
Vừa đến bệnh viện, thay quần áo, liền có đồng nghiệp đến trêu chọc cô ấy. “Hỉ Bảo, tối hôm qua cô thức đêm để làm chuyện gì xấu, mà mắt cô lại sưng thành thế này chứ?" “Đi bắt ma." Lục Hỉ Bảo ngâm nga một tiếng.
Đồng nghiệp cười nói: "Đợi chút nữa đến phòng y tế lấy túi đá chườm vào đi, cô như này cũng doạ người lắm đấy, doạ phải bệnh nhân thì không tốt đâu.” “Ừm, chút nữa đi.” “Đúng rồi, hôm nay chủ nhiệm Giang xin nghỉ, nên hôm nay cô thực tập cũng bác sĩ Hà nhé.”
Lục Hỉ Bảo sững sờ, Giang Thanh Việt không đến sao?
Trái tim, bất giác bị nhói đau.
Là để trốn tránh cô ấy sao?
Nhưng mà như vậy cũng tốt, tốt nhất thời gian này anh ấy cũng đừng đến đi làm, để tránh phải chạm mặt, rồi lại ngại ngùng.
Vừa nghĩ đến anh ấy có vợ, lồng ngực của cô ấy lại có cảm giác đau đớn.
Đến giờ nghỉ trưa, Lục Hỉ Bảo không ngủ được, mấy người đồng nghiệp bên cạnh đang xem tivi, nhỏ tiếng thảo luận. “Tiểu tam này cũng quá độc ác rồi, rõ ràng biết anh ấy có vợ mà vẫn còn bám lấy anh ấy, thật vô liêm sỉ. “Bây giờ người thứ ba, đã là kỹ nữ rồi mà còn lập đền thờ nữa. “Vợ đầu thật hèn nhát, đã nhìn thấy chồng chăn gối với tiểu tam rồi, mà vẫn không chịu li hôn. Nếu là tôi, thì đã li hôn từ sớm rồi. Kiểu hôn nhân này có ý nghĩa gì chứ?"
Lục Hỉ Bảo giơ tay chống vào cằm, nghe vài ba lời nói lảm nhảm của bọn họ.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, cô ấy vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chuông điện thoại, đột nhiên reo lên, là một số lạ Vừa nghe máy, trong điện thoại liền truyền đến một giọng nữ có chút quen tai. “Cô Lục, tôi là bà Giang, ra ngoài tìm một nơi để nói chuyện đi.
Đối phương tự xưng là bà Giang, đến cả tên cũng không thèm nhắc đến với Lục Hỉ Bảo.
Có thể thấy, đối phương khí thế mạnh mẽ, không phải người dễ đụng chạm.
Đến quán cà phê đã hẹn trước, Lục Hi Bảo liên nhìn thấy dáng vẻ đã ngồi nhàn hạ ở đó uống cà phê, đợi cô rất lâu của Nguyệt Như Ca. “Bà Giang"
Nguyệt Như Ca nhớn mày lên, nói với cô ấy: “Ngồi đi."
Lục Hỉ Bảo ngồi xuống đối diện cô ta, có chút lo lắng bất an, suy cho cùng, trong lòng cô ấy cũng thấy áy náy, cô ấy thực sự không biết Giang Thanh Việt đã kết hôn, nếu như cô ấy biết, thì tuyệt đối sẽ không có bất kỳ qua lại gì với Giang Thanh Việt, càng không lên giường với anh ấy.
Nguyệt Như Ca chậm rãi dùng chiếc thìa nhỏ màu vàng, khuấy vào cốc cà phê ở trước mặt, có chút ngạo mạn lên tiếng: “Hôm nay tôi tìm cô đến đây, tôi cũng không muốn vòng vo gì nhiều, tôi với tư cách là vợ của Giang Thanh Việt, nhìn thấy chồng của tôi chăn gối với người phụ nữ khác, với tư cách là phụ nữ, chắc cô có thể hiểu được tâm trạng lúc này của tôi.”
Lục Hỉ Bảo nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay nhỏ đặt trên bàn, nắm chặt lại, trong lòng thấp thỏm, càng cảm thấy bất an và áy náy hơn.
Cô ấy cúi mặt xuống, xin lỗi nói: “Tôi xin lỗi bà Giang, tôi thực sự không biết Giang Thanh Việt đã kết hôn, tôi “Nếu như bây giờ cô đã biết anh ấy có gia đình rồi, vậy sau này đừng đến tìm anh ấy nữa, đúng rồi, nghe nói cô làm cùng một bệnh viện với anh ấy phải không?” Lục Hỉ Bảo sững sờ, Nguyệt Như Ca đã từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ, đẩy đến trước mặt cô ấy, nói: “Mật khẩu là bốn số 0, bên trong có rất nhiều tiền, từ chức công việc này của cô, rồi rời khỏi Bắc thành đi, đừng để anh ấy nhìn thấy cô nữa. "Bà Giang... “Sao thế, còn có vấn đề gì sao?”
Lục Hỉ Bảo hít thở sâu một hơi, khoé mắt hơi hơi đỏ, cô ấy đẩy trả lại tấm thẻ ngân hàng đó cho Nguyệt Như Ca, nói: “Tấm thẻ này, tôi không thể nhận, nhưng... nhưng cô yên tâm đi, sau này tôi nhất định sẽ không cùng Giang... anh Giang có bất kỳ mối liên hệ nào nữa.” "Lời hứa của cô, tôi phải tin như thế nào?” “Vậy cô muốn thế nào?” Lục Hỉ Bảo nhìn cô ta.
Nguyệt Như Ca từng câu từng chữ nói: “Nếu như cô còn dám bám víu anh ấy, thì tôi sẽ đến bệnh viện hai người, đem chuyện của hai người nói ra toàn bộ, như vậy, không những tiền độ của cô sẽ bị huỷ diệt, mà anh ấy cũng không thể tiếp tục ở lại cái bệnh viện đó nữa.
Lục Hỉ Bảo bỗng lạnh gáy, bà Giang ở trước mặt này, thủ đoạn thực sự rất lợi hại. “Được.”
Trên đường Lục Hỉ Bảo về bệnh viện, tư tưởng không hề tập trung.
Chuông điện thoại của cô ấy reo lên, là tin nhắn của nhóm bạn học, thầy giáo giục tất cả mọi người nộp luận văn.
Cô ấy vỗ lên trán, toi rồi, máy tính của cô ấy vẫn để ở nhà của Giang Thanh Việt.
Nếu như bây giờ cô ấy đi tìm anh ấy... há không phải lập tức bị mất mặt sao.
Vừa nãy, cô hứa với bà Giang ở trong quán cà phê, sẽ không đến gặp Giang Thanh Việt nữa.
Thật là xui xẻo, uống nước lạnh cũng buốt răng! Lục Hỉ Bảo cứng rắn, gọi điện thoại cho Giang thanh Việt.
Điện thoại reo rất lâu, bên kia mới nghe máy.
Vừa nghe máy, giọng nói nam trầm tĩnh ở đầu dây bên kia lên tiếng, “Bảo Bảo?” "... Tôi, tôi gọi điện thoại cho anh, chỉ là vì máy tính của tôi vẫn để ở chỗ anh, thầy giáo chúng tôi đang giục nộp luận văn, nếu như anh ở nhà, bây giờ tôi sẽ đến nhà anh lấy “Em đang ở đâu, để anh mang đến cho em.
Lục Hỉ Bảo nói cho anh ấy địa chỉ, chọn cổng trung tâm thương mại – một nơi rất đông người, lấy máy tính ở đây, có thể sẽ tránh bị nghi ngờ, cũng không tính là làm trái lời hứa với bà Giang.
Sau hai mươi phút, Gianh Thanh Việt đi đến cổng trung tâm thương mại, trong tay đang cầm balo của cô ấy. "Cam on."
Lục Hỉ Bảo nhận lấy chiếc balo, nhưng Giang Thanh Việt không buông tay, cô ấy dùng lực kéo mấy lần, nhưng vẫn không kéo được ra. “Anh làm gì thế? Thả tay ra.
Giang Thanh Việt sâu lắng nhìn cô ấy, ánh mắt rất dịu dàng, cuối cùng cũng buông tay ra, đưa balo cho cổ ấy.
Lục Hỉ Bảo tức giận, cầm balo muốn rời đi, không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, nhưng Giang Thanh Việt lại nắm chặt vào cổ tay của cô ấy. "Bảo, ngày mai anh phải về lại Italy rồi, thời gian này, em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé.” ***
Lục Hỉ Bảo rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay của anh ấy, ánh mắt lạnh lùng nói: “Đừng gọi tên mụ của tôi nữa, sẽ khiến người khác hiểu nhầm đấy. Chúng ta không phải quan hệ nam nữ, anh có vợ rồi. Hôm nay chúng tay gặp nhau chỉ là ngoài ý muốn, sau này tôi cũng sẽ không tìm anh nữa đâu.
Lục Hỉ Bảo ôm lấy balo vội vàng rời đi, đi được hai bước, lại quay đầu nói: “Đúng rồi, bà Giang rất yêu anh, cũng rất quan tâm anh, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, cũng hy vọng anh đừng ra ngoài đi tìm người phụ nữ khác nữa."
Giang Thanh Việt hít thở sâu một hơi, kiềm chế cơn tức giận và đau đớn.
Trăm năm hạnh phúc?
Trước giờ anh ấy không hề biết, một Hỉ Bảo dịu dàng như thế, cũng biết nói ra lời nói cay độc như vậy.
Về đến chung cư, Giang Thanh Việt phát hiện Nguyệt Như Ca lại chạy vào trong nhà anh ấy. “Ai cho phép cô đến đây?” “Tôi là vợ anh, tôi đến chỗ anh ở, không phải rất bình thường sao?”
Giang Thanh Việt cắn răng, lạnh giọng nói: “Nguyệt Như Ca, đợi quay lại Italy, tôi sẽ khiếu nại li hôn. “Tôi sẽ không đồng ý đầu” "Vậy chúng ta cứ đợi xem, là cô lợi hại, hay là tôi lợi hại”
Nguyệt Như Ca đơ ra, quay người nghiêm túc nhìn anh ấy: "A Việt, chúng ta ở bên nhau có được không? Chúng ta cùng nhau sống chết, Lục Hỉ Bảo có thể sao? Cô ta chỉ là một người bình thường, còn anh thì sao, anh lại là người như thế nào chứ, cho dù anh ở bên cạnh cô ta, thì hai người có được lâu dài không? Chúng ta mới là cùng một loại người.” “Nguyệt Như Ca, đừng lấy cái chiêu đó của cô ra để cuỗm tôi, lúc đầu tôi đồng ý đăng ký kết hôn với cô, chỉ là vì để nội ứng nhiệm vụ mà thôi.