Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 417: Lục Hỉ Bảo từ chức rôi




Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh cuối cùng cũng thả lỏng, cho Mộ Vi Lan đến Nam thành thăm bà Cố.
Chỉ là, Phó Hàn Tranh là người “áp giải” toàn quá trình, đích thân đưa Mộ Vi Lan đến Nam thành, sau khi ở một đêm, hôm sau lại bay về Bắc thành làm việc.
Vừa đến biệt thự nhà họ Cố, là hơn 6 giờ tối.
Tổng Yến Trầm và bà Cố đều ở đó, vừa nhìn thấy Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan bước vào, bà Cổ liên kích động ôm chầm lấy Mộ Vi Lan. “Tiểu Lan, đến Nam thành sao không nói với mẹ một tiếng, để mẹ bảo anh trai con đến sân bay đón con chứ"
Mộ Vi Lan nhìn Phó Hàn Tranh, mỉm cười nói: “Con là muốn tạo bất ngờ cho mẹ, Hàn Tranh còn có công việc phải làm, hôm nay anh ấy chỉ đưa con đến đây, sáng sớm mai lại phải về Bắc thành rồi.
Bà Cố sững sở, có chút thương xót vỗ nhẹ vào vai của Phó Hàn Tranh, "Vất vả cho con rồi tiểu Phó, mau, mau đặt hành lí xuống, đi rửa tay rồi ra ăn cơm đi
Sau khi ngồi vào chỗ, Mộ Vi Lan không thấy Diệp Hi đầu, liền thuận miệng hỏi: “Anh, Hi Hi đâu?”
Tổng Yến Trầm sắc mặt trầm xuống, nói: “Đến trường học ở rồi.” “Trường học? Hi Hi lại đi học rồi sao?”
Tống Yến Trầm điềm đạm “ừm một tiếng, nói: “Trước đây cô ấy có chương trình học vẫn chưa học xong.
Bà Cổ thấy con trai nhắc đến Diệp Hi, tâm trạng không được tốt, bèn thẳng thắn chuyển chủ đề, cười hỏi Phó Hàn Tranh: “Tiểu Phó, nếu công việc của con đã bận rộn như vậy, không di chuyển được, thì sao không để Yến Trầm cho người đi đón tiểu Lan chứ, sáng mai con quay về làm việc, lịch trình cũng dày quá rồi, cơ thể sẽ không chịu được đầu. "Không sao đâu, để tiểu Lan đi một mình con không yên tâm.
Mộ Vi Lan nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu, nói: “Mẹ, không sao đâu.”
Đến buổi tối, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan ở một phòng, vẫn là được bà Cổ đặc biệt chuẩn bị.
Sau khi Mộ Vi Lan tắm rửa xong, liền mặc bộ ngủ bước ra. “Hàn Tranh, sáng mai mấy giờ anh đi?"
Phó Hàn Tranh nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô ngồi lên đùi, “Muốn đuổi anh đi như vậy sao?”
Mộ Vi Lan giơ hai tay ôm lấy cổ của anh, lắc lư đôi chân, cười híp mắt nói: “Em phải ở Nam thành một thời gian nữa, bà Cổ đang trong thời gian đầu chữa trị, em muốn ở bên cạnh bà ấy nhiều hơn, anh quay về làm việc cho tốt, chăm sóc tốt cho tiểu Đường Đậu nhé, được không?"
Bình thường không thấy cô làm nũng, lúc này làm nũng cũng rất biết cách.
Phó Hàn Tranh ngâm nga một tiếng, nhớn mày nhìn về phía cái vali to được đặt ở trong phòng kia, “Em thu dọn một đồng hành lí, anh chỉ là không muốn em chỉ ở Nam thành vài ngày mà thôi.”
Mộ Vi Cười cười thành tiếng, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn anh: “Anh giận rồi à?” 
Phó Hàn Tranh hít thở sâu một hơi, trán chống lên trán của cô, cọ vào cái mũi nhỏ xinh của cô, than thở nói: “Bao lâu?” “Nửa tháng nhé?” "Một tuần. “... Mười ngày nhé?” "Ba ngày.”
Mộ Vị Lan lẩm bẩm nói: “Sao anh lại càng nói càng ít như thế chứ?”
Phó Hàn Tranh ngâm nga một tiếng, rồi ôm cô lên giường, tháo chiếc cà vạt trên cổ xuống, "Một tuần, không thể nhiều hơn được nữa, nếu còn mặc cả, ngày mai anh sẽ đưa em cùng về Bắc thành” " Tên giặc!”
Mộ Vi Lan cầm chiếc cà vạt anh vừa thảo ra lên, ném lên người anh, người đàn ông đã quay người đi vào trong phòng tắm.
Ngủ đến nửa đêm, trong cơn mơ hồ, Mộ Vi Lan cảm giác có người đang cởi quần áo của cô.
Cô mơ màng kêu lên, bàn tay nhỏ đẩy người đàn ông phía trên ra. “Buồn ngủ quá... đừng mà...
Vả lại, cô cũng đang mang thai, cũng không thể làm chuyện đó được.
Người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô, khàn giọng nói: “Em cứ ngủ đi, anh không làm phiền em đâu.”
Mộ Vi Lan “ừm” một tiếng, rồi ngủ tiếp, cũng không thăm dò xem anh đang làm gì.
Phó Hàn Tranh ôm lấy người phụ nữ đang ngủ trong lòng, mở điện thoại đặt mật khẩu cho album ảnh, rất là hài lòng.

Đàn ông ít nhiều cũng có chút mùi vị tệ, Phó Hàn Tranh cũng có.
Đặc biệt là phải xa cách người vợ nhỏ bé của mình trong một tuần, nếu như anh không để lại chút gì đo làm kỷ niệm, thì sẽ cô đơn đến chết mất.
Buổi sáng ngày hôm sau, ăn sáng xong, Phó Hàn Tranh liền phải quay lại Bắc thành. Tổng Yến Trầm cho tài xế đưa nha ra sân bay, Mộ
Vi Lan đương nhiên cũng đi theo.
Đến lúc tạm biệt, Phó Hàn Tranh ôm cô, nói: “Nhớ gọi điện thoại cho anh.
Mộ Vi Lan gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Em sẽ gọi video cho anh, sau khi anh về Bắc thành, kể cả có bận rộn làm việc, cũng phải nhớ ăn uống đúng giờ đấy.”
Bàn tay to của Phó Hàn Tranh xoa vào cái bụng nhỏ của cô, nói: “Chăm sóc tốt cho bản thân và con.”
Mộ Vi Lan nằm lấy cánh tay của anh, nhìn vào đồng hồ đeo tay, sắp đến giờ lên máy bay rồi, “Anh mau vào trong đi.”
Phó Hàn Tranh chưa đi, cong lưng xuống, ngón tay chỉ lên môi của mình.
Mộ Vi Lan liếc nhìn xung quanh, ôm vào cổ của anh, rồi vội vàng hôn một cái lên môi anh, vành tai đỏ cả lên. Đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô có chút xấu hổ hỏi: “Đúng rồi, nửa đêm hôm qua anh không ngủ mà làm gì thế?” “Bí mật.
Phó Hàn Tranh ôm vào sau đầu cô, cúi đầu hôn lên trán và sống mũi của cô, “Anh đi đây. Mộ Vi Lan nhìn anh đi vào trong sảnh chờ, rồi mới rời đi.
Tài xế của nhà họ Cổ, đang lái xe, hỏi Mộ Vi Lan: “Cô chủ, bây giờ về nhà sao? Hay là đi dạo Nam thành?”
Trong điện thoại của Mộ Vi Lan nhảy ra một dòng tin nhắn, là của Diệp Hi gửi đến. “Vi Lan, cô đến Nam thành rồi à? Tôi đang ở học viện sân khấu điện ảnh Nam thành, có có muốn đến chỗ tôi chơi không? 
Mộ Vi Lan nghĩ đã lâu chưa được gặp Diệp Hi, bản nói với tài xế “Đi tìm Hi Hi đi, học viện sân khấu điện ảnh Nam thành, chắc là chủ biết ở đâu chứ?"
Tài xế cười nói: “Tôi biết tôi biết, lần trước có Hi đến trường học, cũng là tôi đưa đi, cô Hi ở toà ký túc nào tôi cũng biết rõ. “Vậy thì tốt.” ***
Bắc thành, bệnh viện nhân dân,
Lục Hỉ Bảo chần chừ rất lâu, mới quyết định từ chức với lãnh đạo.
Cô ấy và Giang Thanh Việt làm loạn thành như vậy, đã không thể giả vờ không sao để làm việc cùng anh ấy rồi.
Cho dù bây giờ Giang Thanh Việt đi Italy để giải quyết công việc, nhưng sau này cũng sẽ quay lại, đợi anh ấy quay lại... chỉ bằng cô ấy nhanh chóng từ chức bây giờ rồi rời đi.
Hai ngày nay, cô ấy đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng, thời gian này, cô ấy cần phải về thị trấn Thanh Hà để ổn định một chút.
Giang Thanh Việt chuyện này, có đả kích không ít với cô ấy.
Khi Lục Hỉ Bảo đưa đơn từ chức cho lãnh đạo, lãnh đạo rất không hiểu. “Tiểu Lục à, cô vừa đến bệnh viện chúng ta thực tập, trường học của cô, cũng chỉ đề cử một mình cô đến đây, hơn nữa còn cùng với chủ nhiệm Giang người xuất sắc nhất bệnh viện chúng ta, cô là học trò duy nhất cậu ấy nhận, cậu ấy trước giờ chưa từng dẫn dắt học sinh, sao cô đột nhiên lại... muốn từ chức chứ?" “Lãnh đạo, tôi nghĩ kỹ rồi, nhà tôi không phải ở trong thành, ở trong thành làm việc chi phí rất lớn, lương của tôi vốn không chống chọi được với chi tiêu của tôi, vì vậy tôi định về làm việc ở trạm y tế dân cư của quê nhà.”
Lục Hỉ Bảo nói một mạch, cũng nói rất thiết thực, lãnh đạo không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Cô phải suy nghĩ cho kỹ đấy nhé, cơ hội này không tồi đâu, chỉ cần làm tốt, sau này chuyển chính thức chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. “Lãnh đạo, tôi đã nghĩ kỹ rồi.” “Vậy được thôi, đơn từ chức này, tôi ký tên đấy nhé."
Lục Hỉ Bảo từ văn phòng lãnh đạo đi ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau này cuối cùng cũng không phải gặp lại Giang Thanh Việt nữa rồi, nhưng tại sao, cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, lồng ngực lại đau nhói như vậy chú?
Cô ấy từ trong túi áo blouse, lấy điện thoại ra, nhìn vào số wechat của Giang Thanh Việt, sau đó xoá đi, vì để hạ quyết tâm không liên lạc với anh ấy nữa, cô ấy lại tiện tay bấm chặn số điện thoại của anh ấy.
Như vậy... chắc cô ấy sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với một người đàn ông đã có vợ rồi chứ.
Nếu như bố mẹ biết cô ấy cô qua lại với một người đã có vợ lâu như vậy, chắc chắc sẽ đánh chết cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.