Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 159: Dù giá rẻ cũng không thể cho những người đàn ông khác!




Edit: Hoa Cát Cánh
Beta: Snow Hoàng
Chữ cuối cùng, anh kéo dài cực kỳ dài, cũng lộ ra độ nguy hiểm vô cùng.
Đàn ông khác?
Trì Hoan ngẩn ra, phản ứng với thái độ khác thường của anh là bởi vì… Cô và Mạc Tây Cố cùng nhau ăn cơm?
Anh ép giọng nói xuống thấp hơn, trong con mắt màu đen cũng càng thêm đậm đặc, “Trì Hoan, nếu như đây chính là cách em nói yêu tôi, thì như thế tình yêu của em cũng thật là đủ rẻ tiền!”
Rẻ tiền?
Suy nghĩ Trì Hoan bị chậm lại một lúc, thấy trước mắt vẫn là khuôn mặt tuấn mĩ của anh, nhưng lại đặc biệt căng thẳng, trong lòng cô đã thật tức giận, nhưng cô lại tỏ ra bình tĩnh đến khác thường, “Tình yêu của tôi giá rẻ? Không phải anh là người không cần đến nó, giờ đây anh còn quan tâm nó giá rẻ hay quý trọng làm gì?”
Mặc Thì Khiêm cúi đầu nhìn lấy mặt cô, trong lòng đột nhiên tức giận chẳng những không có giảm đi, ngược lại còn tăng lên nhiều hơn.
Ngón tay bóp cằm cô, nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn nói từng chữ, “Dù giá rẻ, tôi cũng không cho phép em cho những người đàn ông khác, Trì Hoan, em một ngày còn là người phụ nữ của tôi, thì ngày đó em không được gặp mặt và có mập mờ với bất cứ người đàn ông nào!!!”
Anh tức giận rất lớn, ngược lại cô không tức giận như vậy, “Tiếp xúc thân mật? Tôi có thể hiểu là anh đang ghen khi tôi và Mạc Tây Cố đi ăn cơm chung với nhau không?”
Anh mặt lạnh, “Ăn chung cơm? Tại sao em không ở nhà ăn cơm, phải chăng em muốn ôn lại chuyện cũ với hắn? Em nghĩ rằng hắn cùng Tô Nhã Băng chia tay, trong lòng liền có em?”
“Hắn tìm tôi làm đại diện, tôi theo hắn ăn chung bữa cơm thì thế nào? Trong công ty khắp nơi, đều có nữ nhân ngưỡng mộ anh, chẳng lẽ anh đều không cùng làm việc chung với các cô đó nữa rồi hả? Coi như Mạc Tây Cố thật muốn đuổi theo tôi, chẳng lẽ tôi lại không thể cùng hắn làm ăn à? Anh lúc trước cũng không phải nói như vậy à?”
Mặc Thì Khiêm mặt không biến đổi, lạnh lùng giễu cợt, “Hắn ta tìm em nói chuyện?”
Anh nhìn Trì Hoan bằng vẻ mặt khinh thường, làm cho vẻ mặt cô cũng lạnh đi, “Nếu không anh nghĩ rằng tôi thiếu đàn ông?”
Nhưng mà một giây kế tiếp gương mặt cô bị ngón tay hắn bóp, hắn cười trầm trầm, “Lấy tình thế bây giờ của em, hắn tìm em, chắc bảo là sẽ tạo điều kiện cho em? Em muốn chọn hắn?”
Trì Hoan cùng Mạc Tây Cố đoạn thời điểm, Mạc gia làm quá khó coi, lấy tính tình của cô, ít ỏi khả năng lại quay về lối lại tình cảm với hắn, cho nên hắn cho tới bây giờ cũng không có suy nghĩ qua cái vấn đề này.
Nhưng là Mạc Tây Cố…
Tóm lại, cô là người con gái đã từng thích và theo đuổi hắn ta.
Nếu như không có Tô Nhã Băng – mối tình đầu xuất hiện, bọn họ bây giờ đã kết hôn rồi.
Hơn nữa… Người đàn ông kia bây giờ nhìn cô…
Chướng mắt.
Trì Hoan vẫn là giận anh, cho nên thái độ cũng không ôn hoà nữa, “Hắn ra giá cao, đưa tiền nhiều đó!”
Ra giá cao?
Mặc Thì Khiêm gương mặt tuấn tú tựa như cười mà không phải cười, “Cao bao nhiêu, có thể cho em xoá bỏ hiềm khích lúc trước?”
“Hai chục triệu.”
Hai chục triệu đối với người có tiền mà nói đó không phải là con số lớn, nhưng hắn làm bảo vệ cho Trì Hoan ba năm, đối với giá trị của nó thừa hiểu là bao nhiêu, cái giá tiền này đã vượt xa mạng sống của anh khi hắn làm bảo vệ và thậm chí là gấp đôi.
Mạc Tây Cố nếu như là nghĩ lần nữa đến gần cô, vậy thì thật là xuống một nước cờ hay.
Ngón tay anh bóp cằm cô lực đạo tăng thêm vài phần, nheo mắt lại thật thấp nhàn nhạt phun ra một câu nói, “Không nhận, cự tuyệt hắn.”
“Tại sao? ” Trì Hoan nhìn lại anh lạnh lùng mà mặt không cảm giác, nàng cười một tiếng, “Anh để ý em theo hắn hợp tác, anh ghen?”
Ghen?
Thần sắc Mặc Thì Khiêm rõ ràng cho thấy đã tỉnh táo lại, giọng nói nhàn nhạt trình bày, duy chỉ có lộ ra vẫn có chút căng thẳng cùng khàn khàn, “Lấy thân thể của em trong giới này, nếu như là từ thương nhân xem xét lợi ích thì không người sẽ cho ra hai chục triệu xin làm người phát ngôn, Mạc Tây Cố ra hai chục triệu, vì không phải là cho em làm việc, hắn chỉ là muốn đến gần em —— Trì Hoan, tôi không cho phép!”
Anh không cho phép bất cứ người đàn ông nào có mưu đồ bất chính đối với cô.
Huống chi, vẫn là cô đã từng thích người đàn ông này.
Còn không đợi cô mở miệng nói, anh lại thật thấp cười nói, “Em với hắn cùng nhau ăn cơm, còn ăn rất vui vẻ? Em có phải hay không quên mất, nếu như không phải là hắn bên ngoài… Tô Nhã Băng, em căn bản sẽ không bị tôi mạnh mẽ ăn sạch.”
Anh vừa nói xong, liền cúi người thân hôn lên, ngón tay thon dài cũng linh hoạt cởi ra nàng áo choàng tắm hông của mang, thân thể cô mềm mại trắng nõn còn mang theo mùi thơm dịu.
Động tác của anh, có vài phần mất khống chế, thô bạo.
Trì Hoan cắn môi, hô hấp càng dồn dập, nhưng không phải là bởi vì động tác trên tay của anh, mà là của anh mà nói.
Nói chính xác hơn, là trong lời nói của anh có sự khinh thị cô.
Ngón tay cô nặng nề siết thành quả đấm, sau đó lỏng ra, siết cái mềm, hơn nửa bên gương mặt cô cũng sâu đậm vùi sâu vào trong đệm chăn, tóc dài rải rác, cơ hồ muốn không thấy rõ mặt cô.
Mặc Thì Khiêm hôn một lúc lâu, mới nhận ra được cô dưới người anh có chút dị thường.
Cô yên tĩnh lạ thường, thân thể không mềm mại mà căng thẳng cứng ngắc, cũng bất động, không cự tuyệt khi anh xâm chiếm, đồng thời cũng không có một chút đáp lại anh.
Anh là ưa thích cùng cô triền miên, anh đối với cô là thấy thích nhất.
Anh từ nhỏ đã không thích cùng người khác quá thân cận, vô luận là tay chân hay là nói chuyện, đều có thói quen giữ một khoảng cách.
Những người cùng người hắn quen biết đều biết, mặt anh lạnh lùng chẳng qua là bình thường đã lạnh lùng, lạnh lùng trong xương ra mới là thật cực đoan nhất.
Cho dù là thân thể cái này nông cạn nhất một tầng, Trì Hoan vẫn là phá vỡ người khác chưa từng đánh vỡ khoảng cách, huống chi triền miên đến mức tận cùng thời điểm, giác quan cảm thụ sẽ lan tràn đến thế giới tinh thần.
Cùng Trì Hoan thân mật, anh rất thích, thậm chí là trầm luân.
Anh ngừng lại, ánh mắt u ám phức tạp nhìn cô co rúc ở dưới thân anh, thấp giọng hô tên của cô, giọng nói phảng phất đến từ cổ họng nơi cực sâu, “Trì Hoan!”
Cô vẫn nhắm mắt lại, nửa bên mặt vùi sâu vào đệm giường, nửa bên mặt bị tóc dài ngăn trở, âm thanh rất lạnh nhạt, “Anh không phải là muốn làm sao, anh làm thì làm nhanh lên, tôi còn muốn đi xem phim!”
Mặc Thì Khiêm dừng động tác lại mà không tiếp tục động tác trên người cô nữa.
Hơi thở anh càng nhích lại gần, Trì Hoan nghe được âm thanh anh trầm thấp bá đạo lại gần tai của cô, “Trì Hoan!!”
So với lúc cô cáu kỉnh khi nói chuyện với mình, anh càng không thích bộ dạng này của cô.
Như ước nguyện của anh cô đã mở mắt ra.
Hình dáng xinh đẹp đôi mắt, trắng đen rõ ràng, sự tức giận khó chịu trước đó đều đã biến mất, không như anh tưởng tượng là có nước mắt và ủy khuất, không né tránh nhìn thẳng vào mặt anh.
Ánh mắt anh trầm xuống, chân mày bắt đầu nhíu lại.
Môi ửng đỏ khẽ mở, nhàn nhạt hỏi, “ Rốt cuộc anh có làm hay không?”
Anh cổ họng có chút chặt, khàn khàn căng thẳng lặp lại, “Không cho phép cùng Mạc Tây Cố tiếp tục làm phát ngôn?”
Cô gật đầu một cái, rất dễ dàng liền đáp ứng, Được a, nếu như không có sự cho phép của anh, em không nhận là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.