Editor: May
Bình thường cùng nhau đi dạo phố, đương nhiên chính là cùng nhau ăn cơm, nào có như vậy.
Trì Hoan thản nhiên, "Hiển nhiên, tớ chính là vậy a."
Ninh Du Nhiên bĩu môi, "Không phải các người đều ở cùng một chỗ, vì sao còn muốn cố ý cùng nhau ăn cơm, tình yêu cuồng nhiệt cũng không cần dính người như vậy chứ?"
"Bởi vì gần đây tụi tớ bề bộn nhiều việc, mấy ngày không cùng nhau ăn, hôm nay tớ nghỉ ngơi, cho nên anh ấy gọi tớ đi qua bồi anh ấy."
Ninh Du Nhiên, "..."
Cô nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm vui rạo rực của Trì Hoan, nói thầm nói, "Tớ cũng phải đi tìm bạn trai."
Trì Hoan miết cô, "Nam thần của cậu đâu?"
Ninh Du Nhiên nâng má thở dài, "Anh ấy chỉ có thể làm nam thần, không thể làm bạn trai, tớ và anh ấy không phải cũng một thế giới."
Trì Hoan hơi hơi nghiêng đầu, đột nhiên hỏi, "Vậy nếu anh ấy nguyện ý làm bạn trai cậu, cậu muốn không?"
"Hở?" Cô ngẩn ra, sau đó gần như không có do dự gật gật đầu, "Đương nhiên muốn nha, bánh nướng từ trên trời rơi xuống vì sao không cần?"
Trì Hoan, "..."
"Vậy nếu... Anh ta không thích cậu thì sao?"
Ninh Du Nhiên vẫn gật đầu, "Muốn."
Trì Hoan ngừng bước chân, nhìn mặt của cô ấy, "Vì sao?"
"Tớ và anh ấy chưa từng tiếp xúc, tớ không phải là đại mỹ nhân kinh thế hãi tục gì, cũng không có tính cách độc lập riêng biệt, anh ấy không thích tớ thực bình thường a."
Ninh Du Nhiên buông tay, cười hì hì nói, "Nếu anh ấy chịu ở với tớ, vậy tớ liền cố gắng để anh ấy thích tớ thôi, giấc mộng luôn phải có, chẳng may thực hiện được thì sao."
Trì Hoan tiếp nhận nước trái cây Du Nhiên đưa cho cô, yên lặng suy nghĩ, là khả năng Mặc Thời Khiêm yêu cô khá lớn, hay là khả năng Đường Việt Trạch yêu Du Nhiên khá lớn?