Editor: May
Giải thích này đâu vào đấy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, chính là có vẻ thực bất đắc dĩ.
Trong phòng ngủ có im lặng ngắn ngủi, gió ngoài cửa sổ thổi thật sự ồn ào náo động.
Trì Hoan lẳng lặng ngồi ở trong lòng người đàn ông, không nói chuyện.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn mắt cô gái trong lòng, không nói chuyện, ngón tay cắt đứt điện thoại.
Anh buông điện thoại di động, mắt sâu nhìn chằm chằm mặt của cô, "Giải thích của cô ta, em tin không?"
"Tôi?"
Người đàn ông lãnh đạm nói, "Ừ, em tin tôi liền giữ cô ta, nếu em không tin, tôi để cô ta rời đi."
Đôi mắt Trì Hoan hơi mở to một chút, ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng thần sắc người đàn ông thực bình thản, hiển nhiên anh nói như vậy, liền sẽ làm như vậy.
"Cô ta là cấp dưới của anh, lời nói của cô ta là thật hay giả, không phải anh hẳn là rõ ràng hơn tôi sao?"
Ngón tay Mặc Thời Khiêm nâng cằm của cô lên, tiếng nói thanh lương, "Tôi không cần biết cô ta nói là thật hay giả, tôi chỉ để ý cô ta có phải sẽ trở thành vướng mắc trong lòng em không."
Đầu óc Trì Hoan chuyển vòng vo, mới hiểu được anh nói là có ý tứ gì.
Nếu cô để ý, anh sẽ để cho người phụ nữ kia rời đi, cho dù sự thật giống như lời cô ta chỉ là trùng hợp và hiểu lầm.
Nếu cô không ngại, cho dù người phụ nữ kia đang đùa giỡn thủ đoạn chơi tâm cơ... Anh cũng không sao cả.
Đúng vậy, chỉ cần cô không phản ứng, quan hệ liền không thể bị châm ngòi, người phụ nữ khác làm nhiều hơn nữa, lại có thủ đoạn hơn nữa, đều là làm việc không công, bởi vì Mặc Thời Khiêm là tường đồng vách sắt, hoàn toàn không thể công phá.