Hiên Viên Phù sững lại, để rồi mất một lúc lâu mới thì thào: “Cũng phải, đã canh năm rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Cánh cửa gỗ mở một nửa, bóng lưng gã được lớp sáng yếu ớt bao bọc, trông càng thêm vẻ cô đơn.
Chu Kỳ từ từ đứng dậy, phủi bụi bặm trên người, “Thiên địa bao la, đối tửu đương ca nên chọn nơi cao xa thông thoáng, nghênh tiễn gió thu, việc gì cứ phải co quắp trong nhà làm gì?”
Hiên Viên Phù giật mình, như mừng lại như lo, gật đầu lia lịa, “Hảo, Bản Vương đi bố trí.”
*
Chinh chiến nửa đời người, bản lĩnh chỉ đạo của Hiên Viên Phù được ví với sấm rền chớp giật cũng không ngoa. Chỉ quá thời gian nửa chén trà con, mọi thứ cho chuyến xuất hành đã được chuẩn bị xong xuôi.
Gã đứng bên mã xa, nhẹ nhàng nói: “Mời.”
Chu Kỳ gật đầu, lên xe, vừa ngồi xuống thì Hiên Viên Phù cũng theo kịp, ngồi vào vị trí đối diện y.
Trương Khuê ngồi bên cạnh phu xe, dò hỏi vọng vào: “Vương gia, đi đâu ạ?”
Hiên Viên Phù không đáp, quay ra nhìn Chu Kỳ, “Ngươi nói đi.”. Tiên Hiệp Hay
Trương Khuê nghe vậy thì líu lưỡi, lòng bất chợt nôn nóng, lại thấy Chu Kỳ không mặn không nhạt nói: “Yên Chi sơn.”
Sắc mặt gã biến đổi, ngón tay bấu chặt vào lớp lông lót bên dưới, chẳng thốt được lời nào.
Chuyện trước kia ở Yên Chi sơn, tất nhiên Trương Khuê có biết, chốn cũ về lại, ai mà thích thú cho đặng. Trương Khuê chần chừ nhìn về phía Hiên Viên Phù, chỉ thấy gã nhắm mắt, gật đầu.
*
Mã xa lọc cọc đi về hướng tây, để lại hai hàng bánh xe nông cạn trên quan đạo. Rành là tam phục thử thiên[1] (thời kỳ nóng nhất trong năm), sức nóng nướng cháy cả chín thước hoàng sa, chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng lên đốt cháy vạn vật. Vậy mà trong xe lại là một khung cảnh khác, Hiên Viên Phù với khuôn mặt lạnh như băng, hai hàng mày nhíu thật chặt, mà Chu Kỳ thì ung thung thư thái, bên miệng còn treo ý cười châm chọc. Ai cũng không mở miệng, cho tới tận khi mã xa ngừng bánh.
“Vương gia, đã tới chân núi Yên Chi.” – Trương Khuê cung kính đứng ngoài xe thông báo.
Hiên Viên Phù còn đang thất thần, chưa kịp trả lời, Chu Kỳ đã lên tiếng dặn bảo: “Đỗ xe ở chân núi là được rồi, ta với Vương gia lên núi.”
Bấy giờ gã mới sực tỉnh, phân phó: “Phong tỏa chân núi, chưa được Bản Vương đồng ý thì bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện lên.”
Chu Kỳ lẳng lặng nhìn gã xách thực hạp với rượu xuống xe, xong mới thong thả nói: “Nếu có mục dân hay sơn dân vì sinh nhai muốn lên núi, chẳng lẽ Vương gia cũng cố tình ngăn cản họ ở dưới núi, mặc họ sống chết ư?”
Giọng điệu y đầy bất hòa, ngay cả mấy người Trương Khuê thấy oai phong Vương gia nhà mình bị tổn hại cũng khó chịu thay, vậy nhưng Hiên Viên Phù chỉ cười, “Cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo, Trương Khuê, nếu là sơn dân hay mục dân muốn vào núi, nhớ bù cho họ ngân lượng thỏa đáng.”
*
Hiên Viên Phù dẫn binh nhiều năm đất Lũng Tây, Chu Kỳ mười năm trồng trà trên Mông sơn, lại đều là nam tử tráng niên, Yên Chi sơn cũng không hiểm trở nhiều, với cả hai đi không khác dẫm trên đất bằng là bao, chỉ mất độ nửa canh giờ đã lên tới đỉnh.
Hiên Viên Phù đích thân thu xếp, tìm một bóng râm, trải chiếu trúc, bày thực hạp. Tới khi gã mở vò rượu, châm vào trong chén, Chu Kỳ mới nhận ra gã có thả mơ vào từ trước, lại còn như đã ướp lạnh không ít canh giờ, chén rượu bốc khói, lành lạnh.
Thấy y tỏ vẻ ngạc nhiên, gã giải thích: “Năm nào cũng thế, cứ vào hạ là Lũng Tây nóng bức rất khó chịu, khi phụ vương còn sống có bố trí hầm băng trong Tĩnh Vương phủ, nhưng từ khi ta kế vị, thấy phiền nên phá bỏ.”
Chu Kỳ tỉ mẩm nhâm nhi chén rượu, không để ý gã đổi danh xưng, “Vậy sao giờ Vương gia lại đột nhiên muốn tạo hầm?”
Gã chia thức ăn cho y, từ tốn: “Lũng Tây bất đồng với các nơi khác, lá trà vào Lũng Tây xong cũng vì thời tiết hanh hao mà khó lưu trữ, nên mới phân phó hạ nhân làm lại hầm băng, giả như có gặp năm hạn hán tai ương cũng có thể phân phát để giảm bớt thiệt hại.”
Chu Kỳ sững người, rồi bật cười nói: “Ta không nhớ Vương gia có thói quen uống trà đấy.”
Hiên Viên Phù nhìn y, thật sâu, “Sau khi ngươi đi, ta cũng ngừng rượu, chưa hề uống lại, chỉ phẩm trà.”
Ánh mắt gã nóng cháy, bị nhìn thế một lúc khiến y mất tự nhiên, người khẽ nghiêng đi tránh tầm mắt gã.
Hiên Viên Phù lại nói tiếp: “Mặc dù chả phải người phong nhã, nhưng trước ta cũng phái người đi thu thập danh trà trong thiên hạ, phàm là có tiếng tăm đều từng nếm qua, sơn trà Động Đình Cô Tô, Lục an Lư Châu, Ngân châm Quân sơn, cả… Cam lộ Mông đỉnh.” – gã cười khổ, “Cũng thật buồn cười, khi đó thương nhân trà tới chào hàng, Bản Vương nào nghĩ rằng đó chính là trà ngươi một nắng hai sương trồng ra, không thể ngờ, ta lại dồn ép ngươi tới nông nỗi phải làm công việc ruộng vườn vất vả thế này.”
Chu Kỳ lắc lắc Hoa điêu trong chén, trầm giọng nói: “Ta trồng trà cũng là tay làm hàm nhai, mưu cầu ấm no, chẳng hay có liên can gì với Vương gia không?”
Gã đặt chén xuống, nghiêm mặt nói, “Hôm nay ngươi đã chọn nơi đây, hẳn là muốn phân rõ trắng đen chuyện cũ với Bản Vương đi?”
Chu Kỳ cúi đầu, tầm nhìn dừng trên đôi đũa ngọc, “Kỳ thật, vào ngày Chu Kỳ ra đi đó đã nói rất rõ ràng, không biết Vương gia còn nhớ hay không?”
Gã siết chén rượu nơi tay, khàn giọng: “Từng câu từng chữ đều nhớ, nhớ tường tận, muốn quên cũng không sao quên được.”
Thâm tâm bỗng rối loạn, từ nơi nào đó cũng nhói lên từng cơn đau buốt âm ỉ, y vội vàng nuốt một ngụm rượu, “Vậy Vương gia cũng hiểu ý tứ của ta rồi, sau này cần gì cứ phải cố bức ta lộ diện?”
Gã bần thần nhìn y, rồi đột nhiên bật cười ra tiếng, cười như điên dại, “Ngươi phất tay áo rồi, nhàn mây dã hạc rồi, an ổn cõi niết bàn rồi, lại hẩy hết lại cho ta, xa người thương, gần người ghét, cầu mà không được[2], cuối cùng chỉ để lại mỗi câu bảo trọng là xong?”
Giọng điệu gã đầy ai oán, câu lời như đao gươm, sắc và lạnh. Chu Kỳ bị trách cứ cũng nổi giận, “Vương gia nói cũng thật nực cười, trước kia là ai làm nhục ta bằng mọi cách, ta có so đo với Vương gia ư, giờ Vương gia còn phê phán chỉ trách ta? Tẫn thân vì chủ, moi móc hết tài năng, nửa đời trước của Chu Kỳ, không có lỗi với đông cung, không khiến Chu gia thất vọng, cũng không phụ lòng Vương gia!”
Chạm đúng nơi xúc động, đột nhiên y đứng bật dậy, “Vừa mới tiến quan trường đã đi vào Lương Châu, thống lĩnh mật thám Lũng Tây, nhưng ta tự hỏi, câu nào câu nấy của ta với Vương gia đều là chân thực, thậm chí cả thân phận cũng chưa hề giấu diếm. Ân oán giữa hai ta cũng chỉ do hiểu nhầm, còn bị kẻ khác đùa bợn, vậy mà Vương gia hồ đồ tin theo mới làm ra loại sự tình trái luân thường đạo lý, chẳng lẽ việc này cũng trách ta? Hiểu lầm đã sớm tiêu tan, ân oán cũng nên cởi bỏ, Chu Kỳ đã chết, có gặp nhau cũng là hai người xa lạ không quen không biết, tội gì Vương gia cứ phải tự đâm đầu vào rối rắm buồn khổ làm gì?”
Đôi mắt gã chan chứa đau thương, “Phải, phải, Chu Kỳ ngươi từ xưa tới nay vẫn là con người toàn vẹn nhất trong thiên hạ. Đi ngược luân thường là Bản Vương, táng tận lương tâm là Bản Vương, hồ đồ ngu xuẩn, sống chết đeo bám cũng là Bản Vương… Nhưng nếu có nhân quả báo ứng, mười năm qua không đêm nào Bản Vương có thể chợp mắt, ngày ngày ưu tư, nghiệp chướng trước kia ta gây ra cũng coi như trả được một nửa rồi phải không?”
Chu Kỳ chua chát nói: “Không cần ngươi trả, vẫn là câu nói kia, không cần biết trước kia giữa chúng ta có chuyện gì, nhưng một khi đã buông tay rồi, từ nay về sau cũng quên hết đi, như thế không phải tốt hơn sao?”
Gã cũng chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt y, cúi đầu, nhìn y, “Bệ Hạ bây giờ, khi còn là Thái Tử tới Lũng Tây lần đó, cũng từng nói chuyện này với Bản Vương.” – để ý thấy cả người y chợt cứng lại, gã tiếp tục nói: “Hắn đề xuất điều kiện đưa ngươi trở về, ngươi đoán, Bản Vương trả lời thế nào?”
“Ta cũng muốn xem một người ti tiện hèn hạ như ta đây rốt cuộc có giá trị bao nhiêu, có phải là vì giá ra quá ít nên Vương gia không vừa lòng?”
Gã thản nhiên đáp: “Ca ca ngươi đồng ý bỏ ra ba mươi vạn lượng, Thái Tử thì lớn hơn – hắn nguyện ý dâng Qua Châu cho Bản Vương.”
Chu Kỳ hoảng hốt thụt lùi ra sau, giãn ra một khoảng với gã, “Ta thấy Vương gia chọn sai rồi.”
“Thật vậy sao?”
“Nếu ta là Vương gia, trước hết ta sẽ đòi ba mươi vạn lượng kia ra tu sửa Vương phủ hưởng lạc xa hoa, sau đó là đòi Qua Châu. Lập Vương phi, sinh hai thế tử, sau này phong tước, một người trị vì Lương Châu, một người cai quản Qua Châu.”
Hiên Viên Phù vươn tay, từ góc nhìn của gã, bóng dáng hai người đang đứng chung một chốn, bóng gã ôm bờ vai y.
“Cho dù giờ khắc này Bệ Hạ có đứng trước mặt Bản Vương đi chăng nữa, nhất định Bản Vương cũng sẽ nói y hệt ngày hôm đó.”
“Trừ phi ta chết…”
____________
1. Tam phục thử thiên: chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu.
2. Ba trong tám thứ khổ trong phật giáo: Sanh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán tằng hội khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ uẩn xí thạnh khổ.
Sinh là khổ, già là khổ, bệnh là khổ, chết là khổ, xa thứ ta thích là khổ, gần thứ ta ghét là khổ; không đạt được những điều mong muốn là khổ, khổ do năm sắc thái: sắc, thọ, tưởng, hành, thức.