“Tứ cô nương.” Hắn khẽ
mỉm cười, tuy nhiên nụ cười chỉ có nửa mặt, ánh mắt trong suốt, “Nợ vừa thu
được ta đã giao cho phòng thu chi.” Hắn đưa cho ta mẩu giấy.
Tuy nói là thị vệ của ta, nhưng là hắn chỉ đi theo khi ta ra ngoài mà thôi. Bởi
vì hắn bản lĩnh rất tốt, mấy năm nay nợ quanh vùng cơ hồ đều là hắn đi thu. Nhà
chúng ta nhỏ, một người phải làm việc của vài người. Hắn cũng không oán trách,
còn cười nói mình rất nhàn rỗi.
Ta nhận lấy mẩu giấy, đưa cho Tiểu Anh cầm lấy, để sau đối chiếu sổ sách “Chu
tiên sinh đã ăn chưa?” Ta hỏi.
“Ta xuống dưới bếp lấy chén cơm ăn là được, còn có thể thiếu ta sao?” Chu Cố
nói nhẹ nhàng, cầm đấu lạp lên.
“Ngồi xuống ăn đi. Nhiều món ăn như vậy, ta sao có thể một mình ăn hết được?”
Trù nương cũng có chút sợ hắn, sao có thể để dành cái gì tốt cho hắn được.
“Tiểu Anh, ngươi cũng đi ăn cơm đi.” Ta biết khi Chu Cố tới, Tiểu Anh sẽ mặt
mày chán ghét ăn không vô, “Ăn cơm xong nhớ trở lại hầu hạ.”
Hắn cũng không từ chối nữa, cười cười ngồi xuống, không quan tâm đến Tiểu Anh
đang trừng mắt xem thường hắn. Ta đối với việc các nàng coi trọng dáng vẻ bề
ngoài thật sự không hiểu nổi.
Ta để đĩa gà quay trước mặt hắn. Những năm này, ta đã quen ăn rau cải đậu hũ là
do trước khi xuyên qua ta điên cuồng giảm cân đến thành bệnh coi thịt béo đều
như kẻ thù. Không nghĩ tới sau khi xuyên qua, ta vẫn không thích ăn mặn, chỉ
cần trứng gà đã thấy đủ rồi, ta thường bị Tiểu Anh trêu là mệnh tiểu thư, thân
nha hoàn (mệnh sung sướng nhưng thân thích
khổ cực, chắc thích tự ngược).
“Tứ cô nương cũng ăn chút thịt đi” Chu Cố khuyên, “Không cần ăn đạm bạc như
thế.”
“Dinh dưỡng rất cân đối, huynh yên tâm. Cơm tẻ trứng gà là được rồi, bên ngoài
còn có người cháo loãng cũng không được ăn đấy.” Ta thở dài.
Mùa thu năm nay được mùa, giá lương thực rất rẻ làm nông dân không có lợi gì,
hơn nữa thu thuế lại càng nhiều, so với những năm mất mùa còn thảm hơn. Huyện
của ta được gọi là “Sống như âm phủ, chết như thiên đường” (Thượng
cùng hoàng tuyền, hạ tựa bích lạc), quan lại chuyên vơ vét
hết của dân.
“Tứ cô nương trước lo nỗi lo thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ a.”
Chu Cố cười, “Rõ ràng vẫn là tiểu cô nương mới mấy tuổi.”
“Huynh dứt khoát nói là lòng dạ đàn bà cho rồi.” Ta lấp liếm, vội nói sang chuyện
khác, “Lý đầu mục nói nơi đất đang khai khẩn muốn mở một con mương, ta muốn đi
xem một chút, buổi chiều huynh có rảnh không?”
“Tứ cô nương nói đùa rồi, ta là thị vệ của cô, dĩ nhiên là nên đi theo.” Chu
Cố cười khẽ, trên khuôn mặt bị hủy hoại thoáng hiện ánh sáng dịu dàng.
Má phải của hắn bị bỏng nặng, thật may là mắt không có việc gì. Nửa mặt bên
trái còn lành lặn của hắn trông rất tuấn tú, nhìn phong thái khí độ của hắn,
còn gọi là danh tự như vậy, thật sự là làm người ta tiếc hận.
“Chu tiên sinh, huynh cũng ở nhà ta hai năm rồi nhỉ.” Ta cẩn thận hỏi, “Thật sự
làm cho huynh chịu cảnh nhân tài không được trọng dụng.”
“Ta sống sót là nhờ Tứ cô nương thu lưu, nếu không mệnh ta đã sớm không còn
rồi.” Hắn nhàn nhạt đáp.
“Đừng nói như vậy. Hai năm qua ta được huynh chỉ bảo rất nhiều, lại nói huynh
cũng coi như 1 nửa sư phụ ta.” Tay nghề
của ta có được cũng chính là nhờ hắn chỉ bảo, “Ta nghe nói, huynh vừa qua sinh
nhật hai mươi tám tuổi?”
“Cũng đến tuổi lập gia đình.” Hắn hơi nghiêng đầu, “Tứ cô nương, cô rốt cuộc
muốn nói cái gì?”
Ta cảm thấy có chút chật vật. Nếu không phải bà vú ngày ngày càu nhàu, ta lại
nghe thấy một số tin nói bóng nói gió, nói gì cũng không nên để ta tới mở miệng
nói việc này. Lại nói, ta thật sự vô cùng thích Chu Cố, cùng hắn nói chuyện là
niềm vui duy nhất của ta. Ta không hy vọng lời đồn đãi ầm ĩ gì về hắn, ta sẽ
cực kì đau lòng.
Tiếp tục kiên trì, ta nói, “Vậy... Chu tiên
sinh có tính chuyện cưới vợ hay không? Cái gọi là Tam đại bất hiếu, vô hậu vi
đại. Nối dõi tông đường là rất cần thiết...”
Hắn nhìn ta chằm chằm, vết sẹo đỏ đến cơ hồ có thể phun ra máu, ánh mắt rất kỳ
quái. Ta đầu tiên là không hiểu chút nào, sau mới nghĩ đến, ta hiện 14 tuổi...
Thân thể đã 14. Cũng là tuổi có thể bàn hôn sự... Tự ta nói đã phạm vào ranh
giới cuối cùng của lễ giáo. Nhưng ta cũng không phải muốn phạm vào cái ranh
giới cuối cùng quỷ quái đó.
Ho khan vài tiếng, ta lúng túng chỉ muốn chui xuống gầm bàn, “... Ta là nói,
huynh là người biết chữ, muốn có thê thất hẳn cũng không khó. Huynh có biết
Triệu gia ở bên kia sông không? Bọn họ mặc dù không giàu có, nhưng nhà vừa làm
ruộng vừa là có gia giáo, cô nương người ta cũng là tri thư đạt lễ (biết đọc
sách, hiểu lễ nghĩa). Chỉ là vì chăm sóc cha mẹ mà lỡ hôn kỳ... Nhưng là nàng
ta mới đang tuổi mười sáu. Nếu như huynh nguyện ý...”
“Ta không muốn.” Chu Cố nhẹ nhàng nói, giọng nói rất ôn hòa, lại cười một
tiếng, “Tứ cô nương, hôn sự của cô cũng còn chưa có đâu, sao đã vội vã làm bà
mối?”
Mặt ta cũng đỏ đến nóng lên rồi. Trong lòng rất nóng nảy, lại không thể nói.
Trước kia tuổi cũng như thế này vẫn còn coi như trẻ con, còn chưa có cái gì.
Nhưng tại niên đại này, cô nương mười bốn tuổi sẽ phải chuẩn bị hôn sự, cửa Tào
gia từng bị những người tới bàn hôn sự đạp nát. Dĩ nhiên không phải bởi vì ta
Quốc Sắc Thiên Hương, khuynh quốc khuynh thành. Chủ yếu là vì của hồi môn của
ta rất nhiều, lại không có cha mẹ huynh trưởng, ta còn biết quản lý tài sản gây
dựng sự nghiệp, đó mới chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Nhưng ta cũng tự mình hiểu
được, ta là người phóng khoáng nếu gả vào gia đình có lễ nghĩa chặt chẽ chỉ sợ
không quá mười ngày liền bị hưu trả về... Như vậy thì cần gì phải cưới xin cho
phiền toái nữa.
Có lẽ là vì ta cự tuyệt quá nhiều, nên bên ngoài cũng xuất hiện một số lời đồn.
Có người nói, ta thu lưu Chu Cố chính là muốn hắn ở rể. Cũng có người nói, Chu
Cố sống nhờ Tào gia không đi, chính là mơ ước phần gia sản này, muốn cả người
và tiền.
... Vu khống một cô bé như vậy là không có đạo đức.
Đấu tranh trong chốc lát, ta không nhịn được thở dài một hơi, “Ta không muốn
lấy chồng.
“Tại sao?” Chu Cố trêu ghẹo ta, “Nối dõi tông đường chính là chuyện lớn.”
Ta buồn bực. Hắn cư nhiên lấy ta lời nói phản lại ta. Nghĩ đến bà vú càu nhàu,
đám nha hoàn miệng đầy oán giận, đáy lòng ta cũng bừng bừng lửa giận.
Gả cái gì mà gả? Trước khi ta xuyên qua cũng chưa có gả, sau khi xuyên qua mới
mấy tuổi đầu tại sao lại phải suy tính vấn đề này? Cũng không phải là không
nuôi nổi bản thân, tại sao phải gả đi cho nam nhân chà đạp? Gia đình trước kia
của ta không hạnh phúc, ta đã nhìn đủ loại nam nhân lòng lang dạ sói và những
nữ nhân ngu ngốc nhược trí.
Mà tại niên đại này, nam nhân lòng lang dạ sói còn có lễ giáo đạo đức làm chỗ
dựa, ta lại không phải là người có đầu óc đen tối.
Ta bực mình không nói, cúi đầu bới cơm. Chu Cố lại có thái độ khác thường,
không ngừng hỏi tới. Ta chưa bao giờ biết hắn cũng sẽ phiền như vậy.
Một hơi xông tới, ta nghiêm nghị nói, “Chuyện lập gia đình cũng không phải
không được. Chỉ là người ta muốn thành thân, phải ra trận là tướng quân, vào
triều làm thừa tướng. Thiên hạ thái bình, không cầu công danh mà thong thả tự
tại sống nơi sơn dã; thiên hạ loạn lạc, khiến vạn người xúc động quyết chí
thuần phục bất kể bản thân là ai. Không dùng của cải làm niềm vui, không vì bản
thân mà buồn khổ... Hơn nữa phải văn võ toàn tài, vóc người khỏe mạnh, người
như vậy hiện ở đâu có để ta gả đây? Cho nên vẫn không bàn tới việc này thì tốt
hơn.”
Phát tiết thật thoải mái, ta tự nhiên múc canh uống..., không nhìn Chu Cố có bị
ta làm giật mình hay không. Ta thật sự rất lười phải giả bộ thẹn thùng, mặc dù
như thế này sẽ bị người khác nói không biết xấu hổ. Nhưng ta thật sự vô cùng
phiền... Trừ phi đạt tới tiêu chuẩn này, nếu không ta thật sự không cần thiết
phải ủy khuất mình.
Lại nghĩ đến nam nhân thời đại này ai chả tam thê tứ thiếp, vô cùng phụ bạc.
Nếu có thể cao thượng đến trình độ này, ta mới nguyện ý miễn cưỡng chịu đựng
những phiền phức của hậu viện phức tạp hắc ám.
Nhưng Chu Cố lại cười.
Ta nghi ngờ nhìn hắn, thế nhưng hắn lại cười đến tận khi cơm nước xong xuôi,
còn giúp ta cầm chén đĩa thả vào trong hộp đựng thức ăn.
“Tứ cô nương”, hắn rốt cuộc nói chuyện, “Ta cảm thấy cô có lòng bác ái, coi
chuyện cả huyện như việc nhà để lo liệu. Nên chỉ có nam tử như vậy mới xứng với
cô.”
Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Đáng tiếc, người như vậy trên đời chỉ có 3.”
“Hả?” Hắn cảm thấy hứng thú nhìn ta.
“Một đã chết, một còn chưa ra đời. Còn có một người... Có thể con cháu đầy nhà,
đã gần đất xa trời.”
Ta mặt không đỏ hơi thở không gấp nói đùa. Xem ra hiệu quả rất tốt, hắn cười
đến ngã trái ngã phải liêu xiêu vẹo đi ra ngoài, dưới tay xách theo hộp đựng
thức ăn.
Vượt qua ngưỡng cửa, hắn quay đầu lại cười khẽ, “Tứ cô nương, Chu mỗ
không phải làm bộ. Chỉ là hôn nhân là chuyện lớn tuy nói lệnh của cha mẹ, lời
của mai mối, nhưng cha mẹ ta đều đã mất, thê tử sẽ là người thân duy nhất của
ta. Nếu không phải tâm đầu ý hợp, tri kỉ của nhau, ta cũng không muốn vì con
cháu mà thành hôn”. Hắn đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại nói thêm câu, “Cô
yên tâm đi, người thông minh sẽ không tin lời đồn.”
Ta nghe xong thì ngây người. Ý tứ của hắn có phải.. Hắn cũng nghe qua những lời
đồn đãi kia? Ông trời ơi...