1.
[Ký chủ, mục tiêu của cô là chinh phục nam chính Giang Lưu, chỉ cần hai người kết hôn thì có thể ở lại thế giới này, tiếp tục hưởng thụ thêm sáu mươi năm tuổi thọ.]
[Thời gian thực hiện nhiệm vụ chinh phục là ba năm. Nếu quá ba năm, sẽ bị tính là thất bại, cô ngay lập tức sẽ bị tiêu diệt. Ký chủ có đồng ý nhận nhiệm vụ này không?]
Tôi nhắm mắt lại và chấp nhận thông báo từ hệ thống. Tôi tên Đường Lê, là bạn thuở nhỏ với nam chính Giang Lưu. Chúng tôi đã đính ước từ bé, tuy nhiên sau này gia đình hắn sa sút, cha tôi hối hận nên đã hủy hôn, vì ông ấy không thích người nghèo, chỉ thích những người giàu có.
Sau đó, là câu chuyện "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây"(*), đừng khinh thiếu niên nghèo khó.
(*: Ý chỉ sự thay đổi không ngừng của cuộc đời và tình huống không ai có thể đoán trước được tương lai.)
Giang Lưu trở thành Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ, một tay nắm quyền trong binh triều.
Nhưng nhà tôi lại xảy ra chuyện, cả nhà đều bị tịch thu, có người bỏ ra rất nhiều tiền mua tôi và đưa đến Giang phủ để lấy lòng Giang Lưu.
Bằng cách này, tôi đã trở thành nha hoàn của Giang Lưu.
Tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng tôi cẩn thận suy nghĩ thì phát hiện lúc cha tôi đuổi hắn ra ngoài, tôi không có ở đó, mối quan hệ này hẳn là còn có thể cứu được.
Tôi gật đầu: [Tôi chấp nhận nhiệm vụ này.]
Hệ thống: [Nhiệm vụ bắt đầu, lập tức truyền tống.]
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy trước mặt là một căn phòng cổ, có kệ đồ cổ ở các góc và bàn trang điểm bằng gỗ cẩm lai cạnh cửa sổ.
Xét theo cách bày trí, nó vượt xa những gì một nha hoàn bình thường có thể sử dụng, xem ra Giang Lưu vẫn có chút tình cảm với tôi.
Tôi thầm vui mừng nên ra khỏi giường, đi đến bàn trang điểm, ngồi xuống và nhìn diện mạo của mình trong gương.
Vừa liếc nhìn, tôi đã thấy một bóng đen đứng đằng sau mình.
Tôi lập tức hét lên: "Ngươi là ai?"
“Phụt…"
Một thanh kiếm sắc bén đ.â.m thẳng vào c.ổ tôi từ phía sau. M.á.u p.h.u.n ra, bắn tung tóe trên gương, từ cổ truyền đến một cơn đau nhói, tôi kinh hoàng nhìn chằm chằm người trong gương rồi ngã xuống đất, ý thức dần dần mơ hồ.
Hệ thống: [Ký chủ bỏ mạng ngoài ý muốn, nhiệm vụ sắp bắt đầu lại.]
[Đếm ngược bắt đầu…]
Ngoài ý muốn? Cmn, tôi bị g.i.ế.t, là cố ý đấy!
Nhưng cổ họng tôi như nghẹn lại, miệng đầy m.á.u, không thể nói được một câu trọn vẹn.
Chẳng bao lâu, tầm nhìn của tôi tối sầm lại và tôi hoàn toàn bất tỉnh.
2.
Linh hồn tôi lại trở về một khoảng không trắng xóa, tôi ngã xuống đất, lấy tay sờ cổ và thở hổn hển.
Cảm giác này thực sự rất khủng khiếp, âm thanh lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua da thịt khiến người ta tê dại.
Toàn thân tôi run lên, hệ thống an ủi: [Ký chủ, cô không sao chứ? Hãy bình tĩnh, chúng tôi đã sẵn sàng để khởi động lại.]
Tôi phản ứng và phát điên với hệ thống: [Hệ thống có LỖI gì không? Không phải tôi đến đây để chinh phục nam chính sao? Tại sao lại gặp kẻ g.i.ế.t người?]
Hệ thống rất bình tĩnh: [E hèm, g.i.ế.t chóc và chinh phục không đi cùng nhau, đó là hai khái niệm khác nhau.]
[Có lẽ là vì nam chính nhìn cô với ánh mắt khác nên những người phụ nữ khác ghen tị và g.i.ế.t c.h.ế.t cô chăng?]
[Đây là chuyện tốt, có nghĩa là nam chính có tình cảm với cô, nếu cố gắng hơn có thể tránh khỏi sự truy đuổi và sớm chinh phục nam chính.]
Hệ thống nói huyên thiên một hồi, thấy tôi lại định càm ràm nên lập tức đưa tôi trở lại cơ thể của Đường Lê.
Tôi mở mắt, ngơ ngác nhìn tấm vải màu vàng trên đầu, ngực đang đập dữ dội. Lại có kẻ muốn g.i.ế.t tôi đang trốn gần đây, tôi phải làm sao?
Đúng lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng đột nhiên vang lên từ cửa sổ.
Một tiếng "cạch", sau đó là tiếng chốt cửa bị mở.
Tóc tôi lập tức dựng đứng, không cần suy nghĩ, tôi vén chăn lên và nhanh chóng trốn xuống gầm giường.
Trên chiếc bàn thấp cạnh tôi có một ngọn nến đang cháy, tôi nằm dưới gầm giường, hai tay bịt chặt miệng, không dám thở ra.
Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, ngay sau đó, đôi chân ấy xuất hiện trước mặt tôi. Giày cao cổ màu đen, có vài vết bùn ở mũi giày, một lớp bùn ở đế và một vòng màu vàng ở đế.
Đánh giá từ kích thước bàn chân, kẻ s.á.t n.h.â.n là đàn ông. Sân được lát đá xanh, mặt đất rất sạch sẽ, ngoài cửa sổ chỉ có một cây táo, h.u.n.g t.h.ủ chắc chắn đã đứng dưới gốc cây rất lâu.
Tôi cố hết sức để bình tĩnh lại, đầu óc quay cuồng, nghĩ cách trốn thoát.
Thấy tôi không có trên giường, h.u.n.g t.h.ủ nhất định sẽ bối rối, hắn sẽ tìm kiếm tôi. Nhân lúc ấy, tôi sẽ lặng lẽ bò ra từ gầm giường, dùng chiếc bình bên cạnh đ.ậ.p vào đầu hắn.
Khi tôi đang tập trung suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh khác vang lên.
“Phụt…”
Sau đó là một cơn đau nhói ở lưng. Người đàn ông đó cầm một thanh kiếm trong tay, và hắn ta thực sự đã đ.â.m xuyên tấm ván giường và trúng vào lưng tôi.
Trước khi c.h.ế.t, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: Thật là một thanh kiếm sắc bén!
3.
Hệ thống: [Ký chủ c.h.ế.t đột ngột, nhiệm vụ sắp bắt đầu lại.]
Dừng một chút, hệ thống lại bổ sung thêm một câu: [Lần này cô c.h.ế.t nhanh hơn trước. Ký chủ, cô có thể sử dụng não của mình không?]
Tôi sắp khóc đến nơi: [Dù sao thì tôi cũng sẽ c.h.ế.t. Tôi không muốn chinh phục nam chính nữa. Hãy đưa tôi thoát khỏi hệ thống!]
Hệ thống từ chối thẳng thừng: [Một khi bắt đầu thì không thể dừng lại. Ngay cả khi cô từ bỏ nhiệm vụ thì cô vẫn tiếp tục bị đưa vào cốt truyện tại cảnh đó trong vòng ba năm.]
[Hãy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.]
Móa nó, lặp lại cảnh đó trong ba năm?
Chẳng phải điều đó có nghĩa là tôi sẽ bị g.i.ế.t hết lần này đến lần khác một cách đau đớn sao?
Tôi thực sự không muốn trải qua sự đau đớn và sợ hãi đó lần nào nữa.
Sau khi tỉnh dậy lần thứ ba, tôi bật dậy khỏi giường, chân trần lao ra cửa, chạy về phía cổng sân và hét toáng lên: “Có thích khách, mau tới đây, có thích khách!"
Giang Lưu là chỉ huy của đội cấm vệ quân, phủ của hắn được canh gác nghiêm ngặt, ban đêm luôn có người tuần tra, lối vào mỗi sân đều có lính canh.
Tuy không biết tên s.á.t t.h.ủ kia vào đây bằng cách nào, nhưng chỉ cần tôi lao ra cổng viện, lính canh bên ngoài nhất định có thể cứu tôi kịp thời.
Kế hoạch thật hoàn hảo nhưng thực tế lại tàn khốc.
Tôi loạng choạng mở cửa sân thì không thấy lính canh, ngược lại nghe thấy một cơn gió sau tai, ngay sau đó, một thanh kiếm bay rất nhanh về phía tôi và một phát ngay tim.
Chân yếu đi và tôi ngã xuống đất.
Hệ thống nói vào tai tôi những lời mỉa mai: [Cô lại c.h.ế.t nhanh hơn hai lần trước. Cô giỏi thật đấy!]
Tôi dùng hết sức lực quay người sang một bên, cố gắng nhìn rõ mặt kẻ s.á.t n.h.â.n.
Khi quay lại, tôi nhận ra kẻ ấy mặc đồ đen, che mặt và trông rất cao lớn.
Tôi muốn quan sát thêm chi tiết nhưng đã quá muộn.
Hệ thống: [Ký chủ c.h.ế.t đột ngột, nhiệm vụ sắp bắt đầu lại.]