Vòng Lặp Vô Tận, Điên Cuồng Chinh Phục

Chương 2



4.

Bằng cách này, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tôi đã c.h.ế.t ba lần và hiện tại tôi đã thu thập được những thông tin sau:

1. Kẻ g.i.ế.t người là một người đàn ông cao lớn, tàn nhẫn và m.á.u lạnh, võ công cao cường.

2. Hắn ta đứng ở dưới cây táo ngoài cửa sổ và chờ tôi ngủ rồi mới vào g.i.ế.t người.

3. Vì lý do gì đó, không có lính gác bên ngoài sân, mặc dù tôi vừa gây ra tiếng ồn lớn như vậy, nhưng không có ai đến kiểm tra.

Do đó, để thoát thân, tôi vẫn phải dựa vào chính mình.

Đương nhiên là không thể đối đầu trực diện, mục tiêu của tôi lần này là trốn tránh trong thời gian lâu hơn.

Sau khi giải toả đầu óc, tôi đã thu thập được những thông tin hữu ích.

Quyết định được đưa ra, tôi cởi áo quần và mặc vào cho cái gối rồi nhét vào gầm giường, cố ý chừa một góc ở ngoài để cho s.á.t t.h.ủ kia phát hiện.

Sau đó, tôi cầm chiếc bình bên cạnh lên, rón rén đến cuối giường, áp người vào tường.

Giường được đặt ở sát tường, một đầu hướng vào cửa sổ và đầu giường hướng vào cửa lớn. Kẻ s.á.t n.h.â.n bước vào qua cửa sổ, đầu giường dựa vào tường là điểm mù trong tầm nhìn của hắn.

Sau khi hoàn thành tất cả, âm thanh "cách" quen thuộc vang lên, tôi nắm chặt bình hoa trong tay, trái tim đập mạnh.

Chẳng mấy chốc, một bóng đen xuất hiện trước giường, dùng kiếm dò tìm trong chăn bông rồi dừng lại.

S.á.t t.h.ủ chắc chắn đã tìm thấy người trốn dưới gầm giường, theo thói quen trước đây của hắn, hắn sẽ dùng kiếm đâm xuyên qua giường, trong khi kiếm của hắn vẫn còn cắm ở ván giường, tôi lao ra dùng bình hoa đ.ậ.p vào đầu hắn.

Kế hoạch lần này có thể xem là hoàn hảo.

Hắn đã di chuyển, kiếm của hắn sẽ đâm xuống.

Tim tôi đập mạnh, tôi căng mình cẩn thận đưa một nửa cơ thể ra ngoài, tay run rẩy nắm chặt bình hoa.

Nhưng giây tiếp theo, có một âm thanh "Phụt".

Kẻ s.á.t n.h.â.n vung tay, thanh kiếm rút nhanh khỏi ván giường, đ.â.m thẳng vào bụng dưới của tôi.

"Xoảng!"

Chiếc bình rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, m.á.u trào ra từ miệng, tôi bất đắc dĩ mở mắt ra, cố gắng kéo tấm vải che mặt kẻ s.á.t n.h.â.n ra.

Trước khi tay có thể chạm tới mặt hắn, cơ thể của tôi đã ngã xuống.

Hệ thống: [Ký chủ c.h.ế.t đột ngột, nhiệm vụ sắp bắt đầu lại.]

5.

Tôi ghét điều này. Tôi cảm thấy đau đớn, và rất sợ hãi!

Chỉ trong vài phút, tôi đã bị g.i.ế.t nhiều lần đến nỗi thần kinh của tôi gần như suy sụp.

Tôi điên cuồng lăn lộn trong không gian và kêu lớn: [Tôi sẽ không đi, bị g.i.ế.t thật sự rất đau, tôi không muốn thực hiện nhiệm vụ này nữa!]

Thứ duy nhất trả lời tôi là giọng nói lạnh lùng của hệ thống: [Nhiệm vụ bắt đầu, quá trình đếm ngược...]

Tôi nằm trên giường, hai giọt nước mắt lớn lăn dài trên khóe mắt.

Tôi không nên tham lam, thực sự tôi nên c.h.ế.t trong một vụ tai nạn xe hơi. Như vậy, tôi sẽ c.h.ế.t ngay lập tức. Tại sao tôi lại phải ràng buộc với cái hệ thống chết tiệt và làm cái nhiệm vụ khốn nạn này kia chứ?

Tai nạn ô tô xảy ra cùng một lúc nhưng giờ tôi phải bị g.i.ế.t liên tục hàng trăm lần.

Sau khi im lặng khóc một lúc, nỗi sợ hãi ban đầu lắng xuống và tôi bắt đầu cảm thấy tức giận.

Kẻ s.á.t n.h.â.n đã gây tổn hại cho tôi rất nhiều, nhưng tôi thậm chí còn không chạm được vào một sợi tóc trên đầu hắn.

Dù sao thì tôi đều sẽ c.h.ế.t, lần này tôi muốn quay lưng lại với kẻ thù và tấn công trước để chiếm thế thượng phong.

Tôi lau nước mắt, ra khỏi giường, lao ra sau tấm bình phong và mở nắp xô. Nhìn xuống thì thấy rất tốt, có lẽ hôm nay nguyên chủ uống quá nhiều nước, trong xô đã có nửa thùng nước tiểu, đáng tiếc không có phân.

Tôi nhổ nước bọt vào xô hai lần, rồi ôm cái xô nhón chân đến bên cửa sổ, áp người vào tường và nín thở.

Kẻ s.á.t n.h.â.n rất cảnh giác, có lẽ hắn đã nghe thấy tiếng thở của tôi khi tìm thấy tôi vài lần trước đó.

Lần này tôi cố ý kiềm chế bản thân, không còn căng thẳng như trước nữa.

Một lúc sau, một tiếng “cách” quen thuộc vang lên, cửa sổ hướng ra ngoài mở ra, một bàn tay trắng nõn thon dài vươn qua cửa sổ.

Sau đó, thứ chào đón hắn là một xô nước tiểu màu vàng.

"Ào..."

Tiếng nước vang lên, kẻ s.á.t n.h.â.n lập tức ướt đẫm, một tay đặt lên cửa sổ, cứng đờ cả người trong tư thế cúi xuống, nhất thời không cử động.

“Biến xuống địa ngục đi, đồ ngu ngốc hôi hám!”

Tôi ném mạnh cái xô về phía hắn, kẻ s.á.t n.h.â.n cuối cùng cũng phản ứng, nhảy lùi lại và tránh né.

Khoảnh khắc nhìn thấy rõ đó là cái xô, đồng tử của kẻ s.á.t n.h.â.n đột nhiên co rút lại, sau đó hắn nhìn xuống bộ quần áo ướt sũng của mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và khó tin.

Tôi chống tay lên hông, vẻ mặt dữ tợn: "Nào, g.i.ế.t ta đi! Lần này c.h.ế.t cũng hả lòng!"

Không ngờ tên s.á.t n.h.â.n nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi quay người bỏ đi, nhanh nhẹn nhảy lên mái nhà và biến mất không một tiếng động.

Tôi đứng đó bối rối. Ý hắn là sao, sao hắn không g.i.ế.t tôi?

6.

Hệ thống điên cuồng hét vào tai tôi: [Chạy đi, ký chủ, chạy đi ngay, kẻo lát nữa hắn quay lại.]

Ồ, vâng, tôi không biết kẻ s.á.t n.h.â.n đang làm gì, nhưng đây là cơ hội tốt nhất để tôi trốn thoát.

Tôi còn không buồn xỏ giày, quay người lao ra khỏi cổng, chạy thẳng ra ngoài sân: “Có thích khách, cứu với, có thích khách...”

Sân viện của tôi ở góc Tây Bắc của Giang phủ, bên cạnh có vợ lẽ của Giang Lưu, Lưu Văn Anh.

Giang Lưu mặc dù không sủng ái cô ta, nhưng vì được đại công chúa tặng cho Giang Lưu nên cô ta cũng có địa vị cao trong phủ.

Tôi chạy về phía cô ta và tôi thấy vài lính canh đang tuần tra ở cửa.

Nhìn thấy họ, một hòn đá rơi xuống từ trái tim tôi và tôi cảm thấy niềm vui cho đến hết cuộc đời: "Lính gác, nhanh cứu ta với, trong viện có thích khách!"

"Đường cô nương, đừng đùa nữa. Làm sao có thể có thích khách trong phủ được?"

Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt vội vàng và sợ hãi của tôi, đội trưởng vẫn cử người đến kiểm tra viện của tôi, rồi đích thân đưa tôi đến gặp Giang Lưu.

Lúc này, tôi chỉ mặc trung y, đám lính gác không dám nhìn tôi nên họ đều cúi đầu và bước nhanh.

Tôi cũng tăng tốc đuổi theo: "Cảnh vệ đại ca, sao hôm nay ngoài sân viện của tôi không có người trực vậy?"

“Việc canh đêm đều do Chu thống lĩnh sắp xếp, chúng tôi không có quyền can thiệp.”

Chu thống lĩnh? Từ góc độ này, có lẽ giữa tên họ Chu kia và s.á.t t.h.ủ có mối liên hệ nào đó. Vì thế mà tối nay gã cố tình điều động lính canh đi nơi khác để tạo cơ hội cho kẻ kia hành động.

Nhưng Chu thống lĩnh lại là tâm phúc của Giang Lưu, người phụ nữ nào ở hậu viện có thể chỉ huy gã?

Than ôi, manh mối còn quá ít, lát nữa sẽ báo cho Giang Lưu biết, để hắn tự mình điều tra.

Vừa bước ra ngoài sân chính đã thấy Chu thống lĩnh cầm kiếm đang cúi đầu trò chuyện với người hầu của Giang Lưu là Tú Trúc.

Gã ta nói vài câu rồi lại thở dài, trông rất nặng nề.

Thấy chúng tôi đi đến, Chu thống lĩnh thản nhiên liếc nhìn. Nhưng khi nhìn thấy tôi, gã ta lập tức mở to mắt với vẻ kinh ngạc: "Đường... Đường Lê?"

Gã ta lắp bắp, ha ha, tên này quả thực có vấn đề!