- “Đi thôi, nếu em muốn người khác nhìn mãi thì có thể đứng đấy”
Thiên Di biết Hạo Thần chắc chắn không để cô đi ngày hôm nay, giờ chỉ còn cách là đi theo anh ta thôi. Thiên Di kéo Ngọc Lam bước vào trong chiếc xe mà Hạo Thần chuẩn bị sẵn. Ngọc Lam hỏi nhỏ:
- “Anh ta lại muốn bắt cậu à? Giờ làm sao đây? Nếu anh hai mình ở đây chắc chắn đã giúp được tụi mình rồi”
- “Để mình tính đã”
Cô vốn định sang đây để điều tra ‘Bắc Kim’, bây giờ lại bị bắt đi cùng Hạo Thần thì làm sao hành động đây. Khả năng cao anh ta nhất định sẽ cho người giám sát cô. Chiếc xe chở cô đến khách sạn sang trọng bậc nhất tại New York nằm ngay tại trung tâm thành phố. Thật ra cô đã đặt khách sạn ở một nơi khá vắng vẻ, như vậy sẽ thuận tiện cho công việc của cô, giờ lại bị đưa đến đây. Thiên Di bước xuống xe, đúng lúc Hạo Thần cũng vừa đến nơi. Cô tiến lên nói:
- “Tôi không muốn ở đây, chúng tôi đã đặt chỗ sẵn rồi”
- “Ở đây rất tốt, đây là một trong những khách sạn tốt nhất ở đây rồi”
- “Anh cũng cố chấp thật đấy. Tôi đã bảo nhất định sẽ suy nghĩ rồi trả lời sớm, sao anh cứ mãi làm phiền đến tôi?”
- “Hình như em thật sự rất ghét tôi. Không sao, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, em có thể tìm hiểu tôi sau”
Thiên Di thể hiện rõ thái độ khó chịu trên khuôn mặt. Dù cho cô có thích anh thì những hành động anh đối xử với cô trong quá khứ khiến cô biết rằng mình không thể ngu ngốc mà đâm đầu vào anh. Huống chi cô còn chẳng biết mục đích thật sự của anh là gì,
- “Không cần, dù sao chúng ta cũng coi như biết nhau từ nhỏ, tôi đủ hiểu con người của anh thế nào. Giờ thì mời anh tránh ra để chúng tôi đi trước khi chúng tôi gọi cảnh sát bắt anh vì tội quấy rối”
- “Được rồi, là lỗi của tôi. Em có thể đi, nhưng tôi hy vọng em sớm suy nghĩ về lời của tôi”
- “Nếu anh để tôi có thời gian chứ không phải cứ vài ba ngày lại cho người đến gặp tôi”
Thiên Di ra xe kêu Ngọc Lam, hai người lên một chiếc xe khác để đến khách sạn Thiên Di đã đặt sẵn.
- “Cho người theo dõi xem Âu tiểu thư đi đâu và làm gì, không được rời mắt khỏi cô ấy”
- “Vâng thưa ông chủ”
Chỗ ở Thiên Di đặt nằm ở tận ngoại ô thành phố, xung quanh toàn là cây rừng nhìn trông rất thích. Nơi này nằm giữa rừng, toàn bộ đều được xây bằng gỗ nên nhìn trông rất ấm áp giữa tiết trời lạnh giá này. Kế bên là một hồ nước lớn tạo nên khung cảnh vô cùng thơ mộng và lãng mạn cho này. Đây chính xác được gọi là homestay chứ không phải khách sạn. 2 tuần tới chỉ có cô và Ngọc Lam ở đây, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho bọn họ. Ngọc Lam thích thú chạy đến hét lớn:. Ngôn Tình Xuyên Không
- “Đẹp quá, khách sạn tốt nhất gì chứ? Đây mới là tốt nhất này. Cậu kiếm đâu ra chỗ đẹp vậy?”
- “Chỗ này là của Lục Nam, anh ta cho mình mượn ở”
- “Anh chàng suốt ngày ngắm súng rồi dao đấy à? Kiểu người kì lạ như anh ta sao có thể sở hữu một nơi thơ mộng thế này chứ? Mà chỉ có hai cô gái như chúng ta ở trong rừng, cậu không lo à? Tuy cậu biết võ nhưng mình vẫn hơi sợ”
- “Yên tâm đi, chuyện này mình đã sắp xếp rồi. Tối đến sẽ có người canh gác quanh đây. Mình vào phòng đây, cậu đi tham quan xung quanh đi”
Thiên Di bước vào bên trong căn nhà, chỗ này được trang bị rất đầy đủ, xem ra Lục Nam rất chu đáo. Cô chọn một căn phòng rồi mở máy tính xách tay ra để gọi ngay cho Lục Nam. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc của Lục Nam:
- “Xem ra cô đã an toàn tới nơi”
- “Tài liệu về tổ chức ‘Bắc Kim’ anh đã tìm hiểu kỹ rồi chứ?”
- “Đây là tổ chức buôn bán vũ khí lâu đời tại Mỹ, chắc cũng hơn 20 năm rồi. Có điều xuất thân của họ không phải tại đây, tôi điều tra được bọn họ thật ra đến từ Trung Quốc. Người điều hành tổ chức hiện tại của ‘Bắc Kim’ là Lãnh Ngạo vì có lần anh ta từng chiêu mộ tôi về tổ chức của anh ta. Tuy nhiên, người đứng đầu lại là một người khác. Thông tin này, tôi vẫn đang điều tra”
- “Lãnh Ngạo sao? Anh ta là người quen cũ của tôi. Còn kẻ phản bội, đã tìm ra chưa?”
- “Rồi, một cấp dưới tham gia vào quá trình vận chuyển hôm đó. Hắn ta khai được ‘Bắc Kim’ cài vào, lý do là vì chúng ta dám buôn bán vũ khí sang Mỹ mà không hỏi ý tổ chức này”
Trước nay, luật ‘bất thành văn’ trong giới buôn bán vũ khí là phải thông qua ‘Bắc Kim’ thì mới được phép xuất vũ khí sang Mỹ, tuy ‘Bắc Kim’ chưa bao giờ nói hay thể hiện là họ cần thông báo nhưng ai cũng ngầm hiểu, vì sợ rằng tổ chức này có thể gây bất lợi cho mình. Nhưng Thiên Di phớt lờ chuyện này, cho rằng là không cần thiết vì họ chỉ buôn bán nhỏ lẻ tại đây, chủ yếu vẫn là hoạt động ở châu Âu, mấy năm nay cũng không thấy ‘Bắc Kim’ gây khó khăn gì. Có thể thấy chính Lãnh Ngạo đã cố tình gây chuyện với ‘Nguyệt’ để cảnh cáo bọn họ. Đồ trẻ con đó chỉ cần thấy ai làm ngứa mắt là sẽ lập tức kiếm chuyện với người đó.