Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 54: Cùng ta đánh một trận




Tiếng hô giết vừa dứt thì 60 tên cao cấp Võ Sư đã cùng xông thẳng về phía Sở Nam.
Sở Nam không ngồi yên chờ bọn chúng công tới, tay nâng trọng kiếm, nhanh nhẹn như một cơn lốc, giành giết trước.
- Thế giới mạnh được yếu thua không thể nói đạo lý, đạo lý duy nhất chính là thực lực, ta sẽ giết chóc cho đến khi thành đạo lý!
Sở Nam thầm nhủ, trong nháy mắt đã cùng đám người Tần Bang giao chiến một chỗ.
- Các ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!
- Khai Thiên thức thứ nhất!
Một kích cuồng khiếu, trọng kiếm mang theo uy năng trùm trời phủ đất ầm ầm trảm sát xuống, dưới một kích này, ba gã cao cấp Võ Sư vừa mới ngưng tụ thực lực, ánh sáng của hào quang màu đỏ vừa mới bắn ra đã bị Sở Nam chém đứt đoạn.
- Hít…
Tần Chiến nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này hung mãnh, ba cao cấp Võ Sư này đã tu luyện ba bốn chục năm, không ngờ lại chết nhanh như vậy. Hơn nữa, tốc độ của hắn cũng thật nhanh!
Sở Nam đánh giết ra ngoài, Tư Đồ Dật Tiêu cũng theo sát phía sau, mặc dù chỉ là trung cấp Võ Sư, thế nhưng đối kháng với một gã cao cấp Võ Sư cũng không rơi xuống hạ phong.
- Khai Thiên thức thứ nhất!
- Khai Thiên thức thứ hai!
- Khai Thiên thức thứ ba!
.......
Khai Thiên Thập Bát Thức không có nguyên lực, quả thật không phải là vũ kỹ cao thâm gì, nhiều lắm chỉ là kiếm chiêu bình thường mà thôi, có hình mà không có thần, hơn nữa Sở Nam chỉ có thể xuất ra bốn thức, những thức sau không có nguyên lực thì Sở Nam không thể thi triển ra được.
Thế nhưng, kiếm chiêu bình thường này của Sở Nam lại có thể ở trong trận hình 60 tên cao cấp Võ Sư chém giết không đối thủ.
Sở Nam cũng không thèm phòng ngự, tùy ý để quyền cước nện lên người mình, tùy ý đễ bọn người kia dùng Ngũ Hành nguyên lực phát chiêu, cái gì mà Kim Phong Trảm, Hỏa Bạo Thuật, Thủy Nhu Triền,…
Thân thể đã được năm vị sư phụ tại trấn Tự Do tôi luyện qua, há có thể bị những thứ hỏa diễm, Thủy nguyên lực, Kim nguyên lực bình thường này đả thương sao?
Sở Nam đằng đằng sát khí, khí thể đã bùng lên đến tận cùng, hai chân phát lực, giống như một toàn núi cao sừng sững chuyển động, không hề dừng lại chút nào, mỗi một bước di chuyển đều vững vàng như đá, trầm ổn như núi, mỗi một kích đều vô cùng sắc bén, liên tục dùng kiếm trảm sát người khác.
Tần Chiến và Kim Đắc Lợi nhìn thấy vậy cũng phải biến sắc, thầm nghĩ:
- Thân thể thật cường hãn, kiếm của tên tiểu tử này nhanh quá, tiểu tử này có vấn đề, kiếm của hắn cũng có vấn đề, kiếm của hắn sao có thể phá được nguyên lực của cao cấp Võ Sư?
- Thổ Nguyên Thuẫn!
Một gã cao cấp Võ Sư tu luyện Thổ nguyên lực nhìn thấy trọng kiếm của Sở Nam bổ về phía mình, dưới tình thế cấp bách, lập tức kích phát toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, hình thành một lá chắn bằng Thổ nguyên lực.
Thổ nguyên lực có tính phòng ngự mạnh nhất, thế nhưng Thổ Nguyên Thuẫn trước mặt trọng kiếm của Sở Nam thì yếu ớt chẳng khác gì tờ giấy, không chịu nổi một kích, thuẫn nát người vong.
- Bắt lấy Tư Đồ Dật Tiêu!
Kim Đắc Lợi nhìn thấy vậy thì trong lòng cũng phát lạnh, vội vàng chỉ vào Tư Đồ Dật Tiêu quát, muốn bắt giữ Tư Đồ Dật Tiêu.
Lúc này Tư Đồ Dật Tiêu sau khi trả một cái giá đắt đã đánh chết tên cao cấp Võ Sư bằng hỏa quyền, nghe thấy Kim Đắc Lợi quát lớn thì không khỏi bật cười nói:
- Kim Đắc Lợi, muốn bắt ta cũng không dễ dàng vậy đâu!
Mà ba tên cao cấp Võ Sư lúc này đã xông về phía Tư Đồ Dật Tiêu vây lại, nguyên lực trong cơ thể Tư Đồ Dật Tiêu vốn đã ít, vừa rồi trải qua một trận đại chiến hầu như tiêu hao không còn, một lúc đối mặt với công kích của ba cao cấp Võ Sư, hắn bất luận thế nào cũng khó tránh khỏi cục diện tất tử.
Đúng lúc này, Sở Nam bỗng nhiên chém giết trở lại, trọng kiếm sắc bén trảm phá toàn bộ phòng ngự của bọn hắn, đem bọn chúng biến thành một đống thịt vụn, Sở Nam vội quát:
- Theo sau ta!
Tư Đồ Dật Tiêu khẽ gật đầu, trong lòng có chút hối hận, lẽ ra hắn không nên lưu lại, lưu lại thì chỉ làm vướng chân đại ca, nhưng đại ca tại sao lại không ngăn cản mình? Tư Đồ Dật Tiêu vốn thông minh tuyệt đỉnh, thoáng nghĩ đã thông suốt điểm mấu chốt bên trong:
- Đúng rồi, đại ca muốn ma luyện ta, cho dù tu vi cao hơn thì cũng phải chiến đấu.
Nghĩ vậy, Tư Đồ Dật Tiêu cũng không thành thành đứng sau lưng Sở Nam để cho hắn bảo vệ, gã nắm bắt cơ hội rất tốt, cùng Sở Nam chém giết, Sở Nam nhìn thấy một màn này thì trong lòng cũng vô cùng tán thưởng.
Sở Nam đại sát tứ phương, trong nháy mắt đã trong sáu mươi tên cao cấp Võ Sư đã có hai mươi tên bị giết gục dưới thân kiếm, Tần Chiến nhìn thấy vậy thì hai mắt đỏ rực, những người này đều là tinh anh của Tần Bang, nếu cứ bị trảm sát như vậy thì không được, hắn đang muốn lớn tiếng quát giết thì đầu bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, vội vàng hét lớn:
- Tiểu tử, nếu như ngươi quy hàng Tần Bang ta thì chuyện hôm nay xem như xóa bỏ, ta….
- Bớt nói nhảm đi, thích thì chiến!
Sở Nam hét lớn một tiếng, một bên chiến đấu, một bên cân nhắc tại sao Ngũ Hành nguyên lực vẫn chưa tôi luyện hoàn toàn, không thể kích phát nguyên lực được. Như thế nào mới có thể khiến cho nguyên lực thu phóng tự nhiên?
Kim Đắc Lợi nghe thấy Tần Chiến muốn thu phục Sở Nam, trong lòng quả thực kinh hãi, một người mạnh mẽ như vậy, nếu như gia nhập Tần Bang thì đối với Kim Quyền Bang mà nói quả là một hồi tai kiếp, đồng thời hắn cũng thầm hối hận tại sao lúc trước lại không thu phục Sở Nam.
Cũng may là Sở Nam lại cự tuyệt Tần Chiến, Kim Đắc Lợi thầm an tâm, lại đem phái sơ cấp Đại Võ Sư và trung cấp Đại Võ Sư xông lên, thề trảm sát Sở Nam, Tần Chiến bị câu trả lời làm mất hết mặt mũi, cũng lửa giận hừng hực, kêu toàn bộ người bên cạnh xông lên gia nhập chiến đoàn.
Đại Võ Sư gia nhập chiến đấu, áp lực của Sở Nam lập tức tăng nhiều, công kích của Đại Võ Sư đối với hắn đã có thể tạo thành tổn thương, thế nhưng, trong mắt Sở Nam lại bạo phát tinh mang, nhanh chóng bùng cháy lên như liệt diễm, chiến ý điên cuồng từ trong ý chí khơi gợi lên, hào sảng quát:
- Đến đây, cùng lên hết đi, cùng đánh với ta một trận. Mượn các ngươi làm Ma Đao Thạch, để ta ma luyện, nghịch cảnh, ta muốn rơi vào nghịch cảnh để Nghịch Thiên….
Một nụ cười thoải mái khoan khoái từ trong miệng Sở Nam phát ra, hiển lộ vẻ hào tình vạn trượng, nhiệt huyết sôi sục. Tất cả mọi suy nghĩ đều gác qua một bên, chỉ còn lại nhiệt huyết sôi sục, chiến ý sôi trào, không tiếp tục nói nhảm nữa, chỉ phát ra một chữ:
- Chiến!
Chỉ một chữ “chiến” nhưng lại vang vọng trời xanh, chiến ý khôn cùng, hào hùng vô tận.
Tần Chiến và Kim Đắc Lợi bỗng nhiên có một loại cảm giác run sợ, lẩm bẩm:
- Đúng là một tên điên ngông cuồng tự đại.
Mặc dù nói vậy, nhưng lông mày của hai người lại nhíu chặt, lại nghĩ:
- Người này rốt cuộc là võ giả cảnh giới gì? Tại sao lại không phát hiện ra nguyên lực ba động của hắn?
Thân hình Sở Nam nhoáng một cái, thân pháp nhanh mãnh như lửa, vừa khẽ động đã có cảm giác thiêu đốt vạn dặm, thân hình vừa nhoáng lên thì đã giống như mãnh hổ xuống núi, trọng kiếm vung lên bổ về phía một tên sơ cấp Đại Võ Sư, tên sơ cấp Đại Võ Sư lúc này mới kịp phản ứng, tức thì mặt vàng như đất, vội vàng chống đỡ.
Chỉ có điều dù vậy nhưng vẫn muộn, máu tươi trên người hắn điên cuồng bắn ra, Khai Thiên thức thứ nhất lại được thi triển, huyết nhục bay đầy trời, cảnh tượng cực kỳ kinh nhân.
Sở Nam nhìn thấy một kiếm của mình giết chết tên sơ cấp Đại Võ Sư một cách tàn bạo như vậy thì chiến ý lại càng dâng trào, hét lớn một tiếng:
- Đến đây, đến cùng ta đánh một trận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.