Vú Nuôi Của Rồng

Chương 113: Đột phá thánh cấp đại viên mãn (4) (18+)




Ý niệm vừa buông xuống, thân hình của nàng đột nhiên khẽ động. Một cánh tay của nàng đem hắn kéo xuống, môi nàng dán vào môi hắn hôn lên tới tấp. Hắn bị nàng tập kích bất ngờ nên hơi có phần lúng túng, nhưng rồi cũng kịp phản ứng mà đem nàng đẩy ra:
- Ngươi muốn làm gì?
Xưa nay hắn không thích bị người ta đùa bỡn qua, nàng càng tỏ ra mãnh liệt thèm muốn, hắn càng lại không thấy vui mừng. Nàng liếc mắt nhìn hắn, môi hơi cong lên tạo thành một đường vòng cung dụ hoạt:
- Ngươi không phải là muốn giải độc cho ta sao? Ngươi giúp ta giải độc, ta giúp ngươi thỏa mãn, như vậy không phải sẽ rất công bằng hay sao?
Hắn nhìn nàng rồi lắc đầu:
- Nếu ngươi đã muốn chết thì tự đi chết đi, ta không có hứng thú với ngươi!
Hắn nói xong liền đem y phục mặc trở lại, một tay đưa lên muốn thu hồi trận pháp vào trong. Nhưng ngay lúc này giọng nói của nàng văng vẳng vang lên:
- Nam nhân các ngươi đều là một lũ đáng khinh! Không phải ngươi muốn thân thể của ta hay sao? Tại sao ngươi lại không chiếm đoạt đi? Các ngươi, các ngươi đều luôn cho rằng ta là một món đồ chơi để cho các ngươi đùa bỡn hay sao? Ha ha ha, cái gì là danh xưng thiên hạ đệ nhân mỹ nhân bảng? Tất cả đều là gạt người, kẻ cần ta thì hận ta, kẻ ta cần thì phụ ta! Cả đời này các ngươi đều rất tàn nhẫn với ta! Ở trong lòng của các người ngoài địa vị, ngoài danh vọng thì các ngươi cơ thật sự cần ta hay không? Hay chỉ là những lời lừa gạt dối trá? Ta bị các ngươi chơi đùa, rồi bỏ rơi. Ta bị gia tộc xem như một cái đồ vật đem đi trao đổi lợi ích. Rốt cuộc, ta đến một ngày này, có được địa vị như ngày hôm nay. Thứ ta có, là gì? Thứ ta có là gì?
Nàng cười vang, giọng cười mang theo một nỗi chua chát, đắng cay không lời nào để tả hết. Trong nụ cười của nàng còn mang theo máu tươi đã bị hàn khí đóng lại thành từng khối nhỏ. Nàng kiên trì, nhưng nàng sắp kiên trì hết nỗi rồi. A Khờ cảm giác như mình vừa mới chính tay giết chết một nữ nhân vô cùng đáng thương. Hắn không biết rốt cuộc là điều gì mà có thể làm nàng thương tâm đến như vậy. Ánh mắt của nàng nhìn hắn, đột nhiên lại rơi ra những hạt lệ lả chả:
- Giải độc giúp ta! Cả đời này ta sẽ đi theo bên cạnh hầu hạ ngươi, ngươi muốn ta làm gì, ta sẽ làm đó cho ngươi. Dù là... dù là ngươi muốn biến ta thành đỉnh lô, ta vẫn sẽ không oán hận ngươi. Chỉ cần, ngươi hứa giúp ta giết hai người, ta chính là vật sở hữu của ngươi!
Nàng nói đến đây, miệng lại tiếp tục phun ra máu tươi kèm theo một ít khối băng huyết bên trong. Lần này, nước mắt nàng không rơi xuống nữa. Trong lòng nàng như vừa chặt đứt một tia chánh niệm cuối cùng trong lòng. A Khờ bước chân không nhanh không chậm đi tới, hắn từ trên người của mình lấy ra một cái khăn tay, đem vết máu trên miệng nàng lau xuống:
- Ta không biết kẻ thù của ngươi là ai, ta cũng không cần biết bọn họ đã từng đối xử với ngươi như thế nào. Nhưng hôm nay, ta sẽ dùng tâm ma ra thề, những kẻ mà ngươi muốn giết, ta nhất đinhn sẽ thay ngươi diệt trừ!
Hắn nhẹ nhàng đặt lên trên trán của mình một đầu ngón tay. Nàng biết là hắn đang muốn gieo xuống cấm chế lên người nàng, nhưng nàng không có bất kỳ một chút phản kháng nàng. Hoàn thành xong việc này, A Khờ mới đem thân thể của nàng đặt xuống:
- Ngươi có hối hận hay không?
Nàng không trả lời hắn, mà dùng chính thân thể của mình để chứng minh cho quyết tâm trong lòng. Nàng vòng hai tay kẹp lên cổ hắn, môi nàng áp sát lên ngườ hắn. Nàng bắt đầu hôn lên ngực, lên vai, rồi hôn xuống bụng. Không biết từ lúc nào, y phục trên người của hắn đã bị nàng kéo xuống, lộ ra một thân cường trán, mạnh mẽ. Nàng thậm chí còn thấy tên tiểu đệ của hắn đang dựng thẳng đứng, khí thế cực kỳ hiên ngang. Nàng cúi xuống, đem cái miệng nhỏ của mình hôn lên trên tên nhóc không yên phận kia. Hắn không ngờ nàng lại giỏi cái việc này như vậy, đầu lưỡi của nàng cuốn lấy tên tiểu huynh đệ của hắn mà giữ chặt. Đầu lưỡi mềm mại của nàng làm hắn sướng rơn kêu khẽ một tiếng. Hắn đem đầu của nàng áp sát vào hạ thể, miệng lại không ngừng kêu lên đầy cảm khái. Nàng bị hắn giữ chặt đầu thì hơi có chút khó thở, chỉ có thể ô ô kêu lên. Hắn hung hăng đánh mạnh lên cái mông đàn hồi của nàng. Cái âm thanh bạch bạch làm xúc cảm trên người hắn thêm hưng phấn. Đến khi trong miệng nàng chứa đầy tinh dịch của hắn, hắn mới buông tha cho nàng đứng lên. Nàng đem tinh dịch trong miệng nuốt xuống, còn hắn thì bắt nàng xoay người lại, rồi cười tà mà sờ nắn hai cái mông đầy đặn, vô cùng đàn hồi của nàng. Hắn đem hai ngón tay khẽ chạm lên vùng rãnh âm u lúc này đã ướt đẫm của nàng, giọng cười của hắn vô cùng ti bỉ:
- Hoàng hậu, ngươi vậy mà đã uitws hết rồi hay sao? Hắc hắc, có phải là rất muốn được ta giải độc hay không?
Nàng vốn dĩ đã chấp nhận để hắn tùy ý đùa bỡn, nhưng lúc này nghe giọng giễu cợt của hắn cũng có chút hối hận muốn quay đầu lại. Nhưng hắn còn cho nàng cơ hội đó hay sao? Hắn nhoài người tới đem ngực của nàng vò nắn trong tay, còn con cự long dưới đũng quần của hắn đã thâm nhập vào bên trong thân thể nàng.
Phập!
Âm thanh như có vật gì vừa bị xé rách, mà nơi tiếp xúc tư mật đã có vài giọt máu đào nhỏ giọt rơi xuống. Hắn hai mắt mở to lên mà nhìn:
- Ngươi vẫn còn là xử nữ sao?
Nàng vừa mới bị phá thân vẻ mặt vô cùng khó coi, nghe hắn hỏi như thế thì nửa khóc nửa cười nói ra:
- Thế nào, có phải ngươi rất thất vọng đúng không?
Nghe nàng nói chuyện, hắn lại đánh mấy cái thật mạnh lên mông của nàng:
- Hừ, từ giờ trở đi ta chính là chủ nhân của ngươi, còn ngươi là nô lệ của ta! Ai cho phép ngươi nói chuyện ngang hàng như vậy với ta, hả?
Nàng tính khí lại nổi lên, muốn tức giận mà mắng hắn, nhưng ấn ký trong người đột nhiên di chuyển, làm nàng cả linh hồn và tâm mạch đều đau nhức đến không thể nào tả nỗi. Nàng sợ hãi mà kêu lên thất thanh:
- Chủ nhân, xin chủ nhân tha cho ta!
Hắn hung hăng lại đánh lên mông nàng mấy cái, lúc này mới hài lòng nói ra:
- Thế nào, còn dám hỗn láo với ta nữa hay không?
- Không dám, nô tì không dám!
Hắn nhìn thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, mới hài lòng mà đem hỏa khí vận chuyển đi vào, bắt đầu giải hàn độc cho nàng. Một lần này, tiến hành rất là chậm rãi thoải mái. Nàng cũng rất biết phối hợp, làm hắn rất hài lòng gật đầu. Hắn nhìn thân thể trần truồng của nàng trước mặt, khóe môi nhếch lên cười tà. Nàng mới đầu bị phá thân, lại trải qua mấy lần giao hoan liên tục, cả người hầu như đã bị hắn rút hết khí lực. Cho nên nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng rất là sợ hãi:
- Chủ nhân... người... người tha cho ta được không?
Hắn hung hăng ngắt lên ngực nàng, rồi đem nàng kéo ngồi dậy:
- Hừ, ta còn chưa chơi xong, ngươi đã muốn nghỉ rồi sao? Ngươi có nhớ là ngươi đã nói gì với ta hay không?
Nhìn ánh mắt đầy vẻ xem thường của hắn, nàng cảm thấy trong lòng vô cùng đắng chát. Nàng đường đường là dòng chính của một đại gia tộc, đường đường là hoàng hậu của một đế quốc. Nhưng cuối cùng nàng còn không bằng một con súc sinh, bị kẻ khác mặc sức chà đạp. Thấy nàng khóc, hắn tức giận tát mạnh lên mặt nàng, làm môi nàng dập nát bắn ra máu tươi:
- Trước mặt ta, chưa có sự cho phép của ta, ai cho ngươi được phép khóc?
Nàng nín lặng, không dám hé môi ra nửa lời. Mà những nữ nhân còn lại nhìn rõ một trận này, tâm ý đều vô cùng nguội lạnh. Trong số các nàng, ngoài trừ ba nữ nhân một phượng, một hoa, một điệp thì tất cả đều bin hắn gieo xuống niệm cấm. Các nàng đều biết, thân phận của mình không đáng để vào trong mắt của hắn. Vậy chẳng phải sau này các nàng sẽ rất thảm hay là sao?
- Các ngươi nên nhớ, sau này các ngươi chính là người của ta, lời của ta chính là thiên mệnh. Ta muốn các ngươi sống, các ngươi chính là nhất định phải sống. Ta muốn các ngươi chết, các ngươi tuyệt đối không thể tồn tại trên cõi đời này. Hiểu chưa?
- Dạ, rõ!
Các nàng đã xem nhue là triệt để bị hắn lưu lại một cái ký ức mà vĩnh viễn không thể nào phai mờ. Hắn, có thể nhân từ, cũng có thể tàn nhẫn, vô cùng tàn nhẫn. Thu lại trận pháp, A Khờ đem chúng nứ bố trí xuống, lại nhìn Phượng Y Tiên và hai nữ tỳ của nàng:
- Các ngươi thật muốn rời đi sao?
Ánh mắt của hắn lúc này chan chứa một loại xúc cảm hoàn toàn khác biệt với khi nãy, các nàng có chút không kịp thích ứng. Hắn hiểu suy nghĩ trong lòng của các nàng, nên chỉ cười cười.
- Được rồi, các ngươi nếu đã không muốn lưu lại thì cứ đi đi! Nhưng khi nào các ngươi muốn tìm ta, thì có thể đem vật này đến liên lạc với ta. Dù sao các ngươi cũng nhất đinhn trở thành nữ nhân của ta rồi, ta khokng thể không có trách nhiệm với các ngươi. Phượng hoàng tộc sao, một ngày nào đó ta sẽ đến, ta sẽ đem các nàng trở về bên cạnh của ta. Hãy nhớ, lời ta nói được là làm được!
Hắn nói xong thì lưu lại cho các nàng mỗi người một thanh đoản kiếm. Những thanh đoản kiếm này là vật đặc chế dành riêng cho hắn, nên rất dễ phân biệt được. Nữ tỳ Hỏa Liên cầm đoản kiếm của hắn, môi hơi cong lên nói:
- Ta đâu phải là nữ nhân của ta, ngươi đưa kiếm này cho ta làm gì?
Nàng nói ra câu này, đều bị ánh mắt kỳ quái của mọi người nhìn đến, lại thấy nụ cười gian xảo của hắn, tâm có chút hỏng mà vội nấp ở sau lung Phương Y Tiên. Nàng còn cố ý lò đầu ra lêu lêu hắn. Hắn nhìn nàng rất là đáng yêu và buồn cười. Phượng Y Tiên rút ra một cọng lông vũ mà huyết hồng, đặt vào trong tay của hắn:
- Đây là một cọng lông đuôi của ta, nó có thể giúp ngươi triệu hoán ra được một cái hư ảnh phượng hoàng. Lúc nguy cấp có thể dùng nó để phòng thân. Nếu có duyên, sau này chúng ta sẽ gặp lại!
Nhìn mắt nàng ẩn chứa nhiều sự phức tạp, hắn cũng hiểu để nàng nói ra câu này đã là một cái tín hiệu vô cùng tốt đẹp rồi. Các nàng với hắn là nửa đường gặp nhau, không thân không biết, vì bị trúng hàn độc nên tất thẩy đều thành tiện nghi cho hắn. Nếu nói các nàng cảm kích hắn, tuyệt nhiên là không có nửa lời. Còn nếu nói rằng vì sự trong sạch của mình bị hắn làm bẩn mà hận hắn, các nàng cũng không làm ra đạo lý như vậy. Thấy các nàng đã rời đi xa, A Khờ cũng chỉ khẽ thở ra một tiếng.
- A Khờ, ngươi nói là ngươi sẽ đến gặp ta... lời ngươi nói có thật không?
Hắn đang muốn quay lưng rời đi, đột nhiên nhận được truyền âm của Phượng Y Tiên, vẻ mặt đưa đám vừa mới thể hiện ra ngoài đã biến thành một bộ tươi tỉnh vô cùng:
- Đương nhiên, ta nhất định sẽ tới! Các ngươi chờ ta, chờ ta xong việc, ta nhất định sẽ tới!
- Nhớ đấy, còn cả ta nữa!
Lần này âm thanh truyền lại không phải là của Phượng Y Tiên, mà lại là nữ tỳ Diệp Lan. Mà phía sau còn có một âm thanh rất nhỏ, phải chú tâm lắm hắn mới nghe rõ:
- Ta... ta cũng sẽ chờ ngươi...
Hắn không nghĩ đến, cái tiểu nha đầu dù chết dù sống cũng không để hắn cứu chữa lại có thể truyền âm nói với hắn lời này. Hắn cười, nụ cười vô cùng xán lạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.