A Khờ đi vào trong thành, hắn theo bản đồ đi đến ma thú tràng để mua một cỗ xe ma thú cho tiện bề đi lại. Vì trong thành cấm tất cả các loại tu sĩ dưới đế cấp tự ý phi hành. Nhưng cũng không có nghĩa là cấm hoàn toàn, vì một số con em có gia thế, hoặc là người trong hoàng tộc đều có thể bỏ qua lệnh cấm này. A Khờ đương nhiên là không có nhiều thời gian để mà quan tâm đến những chuyện như vậy, hắn tự tiện mua lấy một cỗ xe ma thú tương đối vừa mắt, giá cả cũng không quá đắc, chỉ tiêu tốn của hắn năm mươi viên hạ phẩm linh thạch mà thôi. Hắn đương nhiên là có thể mua một cỗ xe ma thú tốt hơn, nhưng hắn nghĩ mình cứ điệu thấp một chút, cũng không cần phô trương để làm gì.
Rời khỏi ma thú tràng, A Khờ phân phó cho Tiểu Vi đi liên lạc với nhóm người Hắc Sát đội do hắn vừa mới thành lập. Nàng rời đi, bây giờ trong xe chỉ còn lại hắn với Hạ Hầu Khuynh Thành và Tiểu Long. A Khờ cũng không biết cái con rồng nhỏ này dùng đến phương pháp gì mà ẩn dấu được khí tức long tộc trên người, nếu như không phải là người có tu vi cao hơn nó mấy cái cảnh giới, tuyệt không cảm nhận được linh khí trên người nó. Trong mắt người khác, lúc này nó là một đứa trẻ vô hại, nhưng trong mắt A Khờ, nó chính là một cái tai họa. Tên tiểu tử này dù người rất nhỏ nhưng sức ăn của nó rất kinh khủng. Mà đồ ăn nó dùng đến đều là ma thú cao cấp hoặc là linh dược, linh quả ngàn năm trở lên. A Khờ cũng rất đau đầu về cái vấn đề này. Hắn vừa ném cho nó mấy trái long quả còn sót lại trên người, mày ủ mi dột mà nói:
- Này, ngươi ăn như vậy không phải là quá nhiều rồi hay sao? Lỡ như ngươi có chuyện gì thì ta biết ăn nói với tỷ tỷ của ngươi như thế nào?
Từ khi Tiểu Long hóa được hình người thực lực cũng tăng lên thần cấp hai sao. Tốc độ thăng cấp của nó quá mức kinh khủng, đến cả A Khờ cũng có cảm giác sợ hãi. Nhưng hắn nghĩ đến cũng hợp lý. Thức ăn nó ăn toàn là đồ vật hiếm thấy, chứa đựng linh lực rất mạnh. Không phải là nó, cũng không có ai dám ăn uống tùy tiện như vậy. Nó nghe nhắc đến tỷ tỷ, ánh mắt cũng rất hiếu kỳ nhìn đến. Trên đoạn đường này, hắn cũng đem một chút thân thế của nó nói ra. Nó biết hắn chỉ là cha nuôi nhưng vẫn rất thân thiết với hắn. Thậm chí nó còn cho rằng hắn mới thật sự là người sinh ra nó. Vì trong huyết mạch của nó có sinh mệnh lực và máu của hắn, trong linh hồn của nó thậm chí còn có một tia liên hệ vô cùng thân thiết, so với cha mẹ thân sinh của nó còn muốn thân thiết hơn. A Khờ cũng không hiểu chuyện này có liên quan gì đến một giấc mơ kia hay là không. Hắn ngoài miệng như đang trách mắng nó, nhưng ngữ điệu lại rất quan tâm. Nó vừa ăn vừa nhìn hắn mà cười lên hì hì. Nhìn nó hắn lại nghĩ đến đứa nhỏ còn chưa sinh ra của mình, lòng hắn có chút buồn phiền mà thở dài:
- Ài không biết các nàng hiện tại như thế nào rồi?
Nhờ có một tia liên hệ ấn ký lưu lại trên người các nàng nên hắn cũng hơi an tâm một chút.
- Lần này xong chuyện ở đây ta nhất định phải đi tìm các nàng mới được!
Đang tự lẩm nhẩm một mình, hắn đột nhiên lại quay sang nhìn Hạ Hầu Khuynh Thành:
- Đúng rồi, lần trước ta thấy ngươi có một đám thủ hạ đi theo, đám người này có thể tin tưởng được hay không? Ta muốn liên hệ với bọn chúng để tìm giúp ta mấy người.
Bị hắn nhìn đến, nàng có chút không tự chủ được mà co rút người lại.
- Bọn họ là thân tín của hoàng đế, là người giám sát của nô tỳ, tuyệt đối không thể tin được!
Nàng lắc đầu nói ra, lời này của nàng làm hắn cảm giác rất là hài lòng gật đầu cười. Nàng nhìn nụ cười của hắn làm sao không hiểu được ẩn chứa thâm ý gì ở bên trong. Nàng càng lúc càng cảm giác con người này quá đáng sợ. Nàng không bao giờ nắm bắt được suy nghĩ của hắn, cũng không hiểu được hắn muốn làm ra chuyện gì. Nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài, lại có tiếng người hô lên:
- Kìa kìa, các ngươi xem, hôm nay lão bản của Lệ Thú tràng lại đem một nhóm thú nhân về đây rồi! Ta nghe nói, thú nhân tộc của hồ tộc, thố nữ nhân, và đám xà nhân đều rất xinh đẹp. Chỉ cần mua một nàng về hầu hạ ắt hẳn là sẽ khoái hoạt a!
- Ngươi có tiền sao? Hừ, nữ nhân của xà tộc đều rất hung dữ, ngươi không cẩn thận coi chừng bị các nàng quấn chết đấy!
- Quấn chết thì quấn chết, ta còn chưa nếm qua mùi vị nữ thú nhân a!
Những tiếng bàn tán xôn xao phía ngoài làm A Khờ có chút buồn bực, hắn lại quay sang hỏi Hạ Hầu Khuynh Thành:
- Các đại đế quốc, nơi nào cũng buôn bán nô lệ như thế này sao?
Nàng thấy ánh mắt của hắn đáng sợ thì không dám nhìn đến, vội cúi đầu xuống nói:
- Không chỉ là các đại đế quốc, mà hầu như toàn bộ lục địa này đều buôn bán như thế cả. Cho dù là yêu tộc cũng không có ngoại lệ.
- Yêu tộc cũng như vậy sao?
- Đúng vậy, nhân tộc bắt người của yêu tộc về làm nô lệ, thì yêu tộc cũng tương tự là bắt nhân loại về làm nô lệ. Nhưng mọi thứ đều phải tuân thủ theo một nguyên tắc.
- Nguyên tắc, nguyên tắc gì?
- Người của hoàng tộc mười tám nước, con cháu của các đại gia tộc, tu sĩ cao cấp từ thánh cấp trở lên. Còn bên yêu tộc chỉ cần không phải là thánh cấp, nhân loại có thể bắt đến. Nhưng, nếu chọc phải con cháu của một vị yêu tộc tu vi cao thâm nào đó, thì ngươi chính là người xui xẻo rồi. Vì việc này tất cả các thế lực lớn đều sẽ không nhúng tay vào. Và các thế lực lớn này lại tự có phương pháp để phân biệt huyết mạch của yêu tộc, nên rất ít khi xảy ra tranh chấp giữa các thế lực với nhau. Mà những nô tràng này đều được các thế lực lớn bảo chứng, cho nên cũng tuyệt không xảy ra vấn đề liên quan đến giao ước giữa các chủng tộc. Nhưng trên đời này có một chủng tộc, dù bất kỳ một thế lực nào cũng tuyệt không dám động đến, chính là long tộc. Người của long tộc rất bảo thú và cố chấp. Bọn họ tôn trọng chính là sự thuần khiết của huyết mạch. Nếu có một tên long tộc nào vụng trộm, để sinh ra một đứa trẻ bán long nhân, thì đứa trẻ đó và mẹ của nó sẽ bị truy sát cho đến chết. Còn một nữ long tộc mà có tư tình với một tộc khác, để sinh ra con cái không thuần khiết, cả nhà bọn họ đều bị truy sát cho đến chết. Cho nên, trừ long tộc ra, tất thẩy các tộc khác đều có thể bị bắt bán làm nô lệ. Miễn là kẻ bị bắt không có thế lực lớn liên quan sau lưng là được.
A Khờ nghe nàng nói xong ánh mắt không khỏi lóe lên một tia khó hiểu:
- Chung quy lại, chỉ cần ngươi là kẻ mạnh thì thiên hạ này không có bất kỳ kẻ nào dám động đến ngươi. Tất cả, chỉ là thực lực mà thôi!
A Khờ nói ra, cũng chính là điểm mấu chốt liên quan mật thiết đến những quy ước ngầm của toàn bộ Âu Lạc giới. Lời hắn nói nàng cũng không dám phản biện, mà nàng thật ra đều ngầm đồng ý với hắn như vậy rồi. Không phải là, ngay chính nàng cũng chỉ vì không có đủ thực lực, không đủ cường đại nên mới để mặc cho người khác dàn xếp, sắp đặt. Cũng chính nàng, vì không đủ thực lực nên mới không lựa chọn được tự do cho chính mình hay sao? Cảm nhận được tia dao động phức tạp trong tinh thần của nàng, hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn sang:
- Thế nào, ngươi đang hận ta?
- Không có, nô tì không có!
Nàng sợ hãi quỳ ngay dưới chân hắn, đến hít thở cũng không dám hít thở mạnh. Hắn đem cái cằm của nàng nâng lên, miệng nói ra:
- Nên nhớ, ngươi cũng chính là nô lệ của ta! Ta chính là chủ nhân của ngươi, rõ rồi chứ?
- Dạ, rõ!
Nàng đuôi mắt vội cụp xuống mà gật đầu. Hắn đem mấy lọn tóc của nàng vuốt lại cho ngay ngắn, miệng kê sát tai nàng mà nói:
- Ngươi dù trong lòng có hận ta, cũng sẽ không thay đổi được thân phận của ngươi. Với ta, ngươi là một cái tiện nhân, một tiện nhân bụng đầy oán khí. Nếu có một ngày ta không chuẩn bị, ta biết chắc ngươi sẽ giết ta. Nhưng ta vẫn muốn đem ngươi đi theo bên cạnh, ngươi có biết là tại sao không? Vì ta muốn dùng ngươi để nhắc nhở chính mình, bên cạnh ta luôn luôn có một kẻ muốn giết ta!
Hắn nói xong liền đem tai của nàng cắn nhẹ xuống, còn cố ý luồn tay vào trong ngực của nàng bóp nhẹ. Nàng phải mím chặt môi mới không phát ra thành tiếng. Nếu bây giờ không có Tiểu Long trên xe, có lẽ hắn đã đem nàng "ăn tươi nuốt sống" một trận rồi. Tay hắn buông ra, cũng không có làm gì quá mức với nàng. Dù sao trước mặt trẻ nhỏ, hắn vẫn phải giữ vững hình tượng của mình. Hắn đem Tiểu Long bế lên tay, rồi dắt theo Hạ Hầu Khuynh Thành đi phía sau lưng. Nàng đi bên cạnh hắn như là một người hầu vô cùng thân cận. Mặc dù nàng vẫn đeo theo khăn che mặt, nhưng dáng người của nàng lại uyển chuyển nên không cách nào che dấu được sự mị hoạt ra ngoài. Nàng phải tản ra khí tức thần cấp đại viên mãn của mình mới làm cho những ánh mắt hấu đói kia sợ hãi mà tránh đi. Nàng không hiểu, tại sao khi những ánh mắt như thèm khát, lại như tồn sùng đó nhìn đến nàng nàng lại cảm giác vô cùng chán ghét. Mà tên nam nhân đang đi bên cạnh nàng, dù nhìn nàng khinh bỉ hay là chán ghét, nàng vẫn cứ muốn hắn nhìn nàng thật lâu. Đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên bàn tay của nàng bị hắn nắm chặt, lại nghe âm thanh của hắn văng vẳng bên tai:
- Nữ nhân của ta, kẻ nào dám nhìn ta sẽ lấy mạng của kẻ đó!
Xung quanh nơi đây đa phần là tu sĩ cấp bậc không cao, thỉnh thoảng lại có vài tên tu sĩ thánh cấp đi ngang qua. Nên khi A Khờ trực tiếp đem toàn bộ tu vi thánh cấp đại viên mãn của mình tỏa ra ngoài, tất cả đám người vây quanh đều sợ hãi mà tránh xa. Ở trong thành tuy có cấm tu sĩ đánh nhau, nhưng không ai đảm bảo sau khi rời khỏi thành thì sẽ xảy ra chuyện gì. Bọn họ đa phần tới đây vì kiếm sinh ý, hoặc mua một vài nô lệ về nhà để vui vẻ một phen, tu vi cũng không cao, thế lực cũng không có, nên không có tên nào dại dột mà đi chọc một sát nhân như A Khờ. Hắn thấy mọi người đã tản đi rồi, mới kéo nàng đi sát vào bên người:
- Thế nào, ngươi thấy ta biểu hiện như vậy có oai phong không?
Hắn truyền âm mang theo ý tứ trêu đùa mà nói chuyện. Nàng có chút không kịp thích ứng nên không biết là phải trả lời với hắn như thế nào cho đúng. Đột nhiên có một giọng nói oang oang vang lên:
- Này người anh em, đây là chỗ làm ăn của ta, ngươi dọa người như vậy thì ta phải làm ăn như thế nào đây?
Người nói chuyện là một gã đàn ông trung niên, đầu không có mọc tóc, mà bụng thì to tướng như nữ nhân mang thai sắp sinh. Đặc biệt, tu vi của người này cũng đã đạt đến thánh cấp đại viên mãn. A Khờ nhìn lão, miệng chỉ nhếch lên cười khẽ, rồi ném qua cho lão một túi trữ vật đại:
- Bên trong là năm ngàn khối trung phẩm linh thạch, như thế đủ tư cách để đuổi đám người kia đi hay chưa?
Một lời nói này của hắn trực tiếp chấn động toàn bộ tu sĩ ở xung quanh, mà lão bản của Lệ Thú tràng khóe mắt cũng co giật mấy hồi. Năm ngàn khối trung phẩm linh thạch, đừng nói là đám tu sĩ tầm thường kia, cho dù là lão cũng phải vất vả không biết mấy năm mới kiếm được đủ số linh thạch như thế. Lúc này trong lòng lão chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
- Phát tài, phát tài rồi a!