Vú Nuôi Của Rồng

Chương 128: Rời khỏi Hắc Thạch thành




A Khờ lúc này tâm tình rất không tốt. Tuy nói tin tức về nơi ẩn thân của nhóm người Tiêu Lăng đã được tìm thấy, nhưng hắn ẩn ẩn cảm giác có một cái âm mưu nào đó đang sắp đặt sẵn cho hắn. Với lại, dường như những thứ trước mặt này còcó gì đó không thật.
- Ta rốt cuộc là ai?
Cảm nhận được nét mặt của hắn không vui, Tiểu Vi đi ở bên cạnh rất lo lắng hỏi thăm:
- Chủ nhân, người thấy chỗ nào không được khỏe hay sao? Chủ nhân có cần thuộc hạ chăm sóc cho người một chút không?
Hắn nhìn nàng rồi lắc đầu, lại quay sang hỏi Lý Hổ:
- Lý Hổ, tin tức của các ngươi có chính xác hay không? Tại sao đã tìm kiếm gần nửa ngày rồi vẫn không tìm được chỗ ẩn nấp của bọn họ?
- Chủ nhân, tin tức này hoàn toàn chính xác! Thuộc hạ đã cho người kiểm tra qua rồi! Bên dưới rõ ràng là có bày rất nhiều cấm chế, tuyệt không thể sai lầm được!
A Khờ cũng biết là đám người Lý Hổ không có lừa mình, nhưng hắn vì một lần nằm mơ thấy lão nhân quốc sư kia nói chuyện thì tâm tình chuyển sang lo lắng không yên. Đột nhiên hắn ngửa cổ lên trời mà hét lớn:
- Hứa Thời Thiên, con chuột chết tiệt kia, ngươi mau bò ra đây cho ta!
A Khờ biết là phương pháp này rất ngu ngốc, nhưng hắn vẫn không thể nào không thử. Quả thật con chuột tinh Hứa Thời Thiên này bản lĩnh chạy trốn thuộc vào hàng nhất đẳng. Nhiều người như vậy muốn tìm ra nó đều tìm không ra nỗi. Mà Hứa Thời Thiên lúc này đang cùng với nhóm người Tiêu Lăng nấp ở một chỗ, cả ngươi run lên bần bật mà kêu:
- Con bà nó, làm sao đám người của phủ thành chủ còn chưa chịu buông tha cho ta! Hừ, không được! Ta phải kiên trì, ta nhất định phải kiên trì để chờ chủ nhân chạy đến cứu ta mới được!
- Tiền bối!
Tiêu Mỵ lúc này ngồi ép người vào ngực Tiêu Lăng, hai mắt đột nhiên mở ra, hai tai cũng dỏng lên cao mà chớp động. Hứa Thời Thiên nghe nàng gọi thì giật mình quay sang.
- Trời ạ, tiểu bà cô của ta ơi! Lúc này ngươi gọi to như vậy để làm gì? Lỡ như bọn họ ở bên ngoài nghe thấy thì làm sao?
- Tiền bối, người không nghe thấy tiếng gì sao?
- Tiếng gì là tiếng gì? Còn không phải tiếng kêu chém giết của đám người của phủ thành chủ hay sao? Ồ, mà... hình như... là...
Hứa Thời Thiên đang càu nhàu hai tai đột nhiên cũng dỏng lên, rồi ánh mắt nó chớp đảo liên tục. Cuối cùng thì đứng bật dậy cười lên ha ha:
- Chủ nhân, là tiếng của chủ nhân gọi ta! Ha ha ha, rốt cuộc chủ nhân cũng đến cứu chúng ta rồi!
Nó nói xong hưng phấn mà đem nhóm người Tiêu Lăng chạy đi ra. Tiêu Mỵ lúc này cũng chạy rất nhanh. Nhưng khi vừa chạy ra ngoài, Hứa Thời Thiên nhìn thấy rất nhiều binh sĩ của phủ thành chủ bao vây xung quanh cái chỗ động phủ giả do nó bố trí xuống, khuôn mặt không khỏi co giật lại:
- Con bà nó, là tên nào dám giả giọng chủ nhân để lừa ta!
Nó muốn kéo đám ngươi Tiêu Lăng chạy trở lại chỗ nấp, nhưng lúc này Tiêu Mỵ đã vẫy tay mà hô lớn:
- Ca ca, Mỵ nhi ở đây! Mỵ nhi ở đây này!
A Khờ nghe được âm thanh quen thuộc này, ánh mắt liền xoay lại nhìn. Hắn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, nhỏ nhắn đang không ngừng đưa tay về phía mình mà vẫy, trên mặt không khỏi cười tươi rạng rỡ. Nhưng ngay lập tức ánh mắt của hắn đã đem một thiếu nữ khác đứng bên cạnh nàng thu vào trong mắt.
- Tiêu Lăng, cuối cùng ta cũng tìm thấy được nàng rồi!
Nhìn thấy ánh mắt chứa chang tình cảm của hắn nhìn về phía mình, Tiêu Lăng không hiểu tại sao trong lòng lại dâng lên một tia vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Nàng nhớ rất rõ là mình chưa từng gặp qua người nam nhân này một lần nào trước đây, vì sao lại như quen thuộc đến như vậy. Mà Tiêu Hùng đứng ở một bên, ánh mắt ngơ ngác nhìn thanh niên trước mặt. Tiêu Hùng nhìn thấy ngườ thanh niên kia tuổi so với mình còn muốn nhỏ hơn, không khỏi quay sang nhìn Hứa Thời Thiên với vẻ nặt đầy nghi ngờ:
- Tiền bối...
Nhưng mà lúc này Hứa Thơi Thiên đã chạy đi đâu mất, chỉ nghe tiếng của nó khóc lóc mà kể lễ:
- Chủ nhân, người không biết ta đã vất vả như thế nào đâu! Ta được gặp lại chủ nhân thật sự rất là vui mừng! Chủ nhân, người xem ta lợi hại thế nào, đã đem được phu nhân trở về rồi! Còn cứu được cả huynh trưởng của nàng, muội muội của nàng ta cũng bảo vệ rất tốt nha! Chủ nhân, người xem công lao của ta có phải rất lớn hay không?
A Khờ nghe hắn khóc lóc thảm thiết như vậy, nhưng miệng không ngừng kể ra sự tích của mình, nửa phẩn vui mừng lúc này chuyển sang mùi vị rất không rõ ràng:
- Con chuột chết tiệt nha ngươi, ta nói ngươi phải bảo vệ muội muội của nàng cho tốt, ngươi làm sao lại bị người ta bắt đi?
Hứa Thời Thiên con mắt đảo quanh, liền vỗ ngực mà nói:
- Chủ nhân, ngươi không biết đó là khổ nhục kế của lão thử ta hay sao? Ta biết là bọn người đó đang bắt giam phu nhân nên liền tương kế tựu kể để cho bọn người đó bắt đi. Sau này ta liền bí mật âm thầm đào địa đạo, đem bọn họ cứu đi ra ngoài! Chủ nhân nói xem, công lao của ta như vậy có lợi hại không? Người đang lẽ phải khen ngợi ta mới phải, làm sao lại muốn trách phạt ta được! Chủ nhân, ngươi làm vậy khiến ta rất là đau lòng a!
Hứa Thời Thiên nói đến cuối cùng mắt mũi tèm lem mà khóc, dáng vẻ vô cùng thương tâm. A Khờ lạ gì tính khí của con chuột tinh này, nó giỏi nhất là đào hang khoét tường, chứ bản lĩnh đánh nhau thì có được mấy.
- Thôi được rồi, là ta trách oan ngươi! Công lao này ta nhất đinhh sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này ta sẽ thưởng cho ngươi!
- Chủ nhân, người nói như vậy thì chính là đang xem thường ta! Ta lẽ nào vì một chút phần thưởng đó mà đau lòng được hay sao?
A Khờ lúc này cũng hết cách với con chuột tinh này, nó làm người cũng quá mức lừa người. Nhìn nó vỗ ngực đau lòng như thể mình là dũng sĩ diệt yêu không bằng. A Khờ trực tiếp không thèm đếm xỉa gì đến nó nữa, mà đi sang chỗ của ba huynh muội Tiêu Lăng. Tiêu Mỵ nhìn thấy hắn đi đến gần chỗ mình thì vui vẻ chạy ra nắm lấy tay hắn:
- Ca ca, người xem, tỷ tỷ của ta rất xinh đẹp phải không? Nhưng mà tỷ ấy nói hình như là không có quen biết ca nha!
- Tam muội!
Tiêu Lăng nghe mấy lời trêu chọc của em gái liền dậm chân lên. Tiêu Hùng cũng chắp tay một cái:
- Lão Hùng ta là người thô lỗ, xin đa tạ ơn cứu mạng của công tử!
- Đại ca, ngươi lời ấy là thế nào! Phải là tại ta mà dẫn đến tai họa cho ba vị mới đúng! Xin đại ca nhận của ta một lễ này!
A Khờ vội nâng tay Tiêu Hùng đứng dậy, rồi chắp tay lạy xuống một cái. Tiêu Hùng lúng túng không biết đáp lễ thế nào, thì đã nghe giọng của Tiêu Lăng hơi run run nói ra:
- Công tử... ngươi... ngươi thật sự biết ta sao?
- Biết! Không những biết mà còn rất quen biết!
Lời hắn nói có chút mập mờ nên khuôn mặt thiếu nữ không khỏi đỏ lên.
- Nhưng mà... nhưng mà... ta... ta không nhớ là đã gặp qua công tử!
Hắn nhìn nàng khẽ cười, rồi lắc đầu nói:
- Bây giờ không biết, thì sau này sẽ biết! Nói thật ra, chuyện này rất là dài dòng, để khi khác ta sẽ kể cho nàng nghe!
- Ùm...
Nàng cũng khe khẽ gật đầu. Chuyện của Tiêu Lăng xem như là đã giải quyết xong, A Khờ cũng không muốn lưu lại Hắc Thạch thành lâu. Sau khi trở về một ngày, A Khờ liền gọi toàn bộ thủ hạ đến phòng của mình để nghị sự. Quỷ Vô Ảnh lúc này cũng đã trở về, bảo tháp A Khờ cũng thu trở lại vào trong thức hải. A Khờ đem ra hai cái bình đan dược đặc biệt đưa đến cho hai người Lý Mạnh và Lý Hổ:
- Đây là hai bình sinh mệnh đan, mỗi bình chỉ có năm viên. Các ngươi cứ cách nửa năm thì uống một lần. Trong khoảng thời gian này ta sẽ rời đi Hắc Thạch thành, không biết bao lâu thì sẽ trở lại. Hiện nay ta muốn hai người các ngươi vẫn duy trì thái độ trước đây với Lý gia, đừng để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Ta muốn các ngươi trong thời gian ta đi vắng phải thành lập được cho ta một chi thủ hạ tuyệt đối trung thành. Số lượng không cần quá nhiều, chỉ cần chất lượng là được. Hồng Ảnh, ngươi cũng đem mấy người còn lại ở lại đây giúp đỡ cho hai người bọn họ. Ta cần các ngươi huấn luyện cho ta một đội sát thủ thật sự đủ sức uy hiếp đến bất kỳ thế lực nào ở Âu Lạc giới. Ta muốn những kẻ thù ở trước mặt ta phải khiếp sợ, có như thế ta mới có thêm thời gian để mà chuẩn bị được.
- Vâng, chúng thuộc hạ xin tuân mệnh!
- Tiểu Vi, ngươi cũng giúp ta đi đến Nam Việt quốc liên lạc với Phương Dung, kêu nàng thăm dò cho ta tin tức về tế đàn của giáo hoàng lập ra có mục đích gì? Ta ẩn ẩn cảm giác cái tế đàn này có liên quan mật thiết đến ta, nên là hai người các ngươi phải cẩn thận mà điều tra cho rõ ràng!
- Vâng, Tiểu Vi nhất định sẽ không phụ lòng của chủ nhân giao phó!
- Được rồi, các ngươi đi làm việc của mình hết đi!
- Vâng, chúng thuộc hạ xin cáo lui!
Mọi người đi hết rồi, trong phòng chỉ còn lại có một mình hắn. Hắn bắt đầu suy nghĩ về phương hướng tiếp theo để đi. Vấn đề bây giờ là theo như một lần gặp gỡ kia với quốc sư, hắn cũng hỏi qua Lý Mạnh về tin tức của việc thánh nữ lang tộc sắp tổ chức kén rể. Quả nhiên chuyện này không phải là giả, mà nó đã trở thành một cái thông cáo ra khắp toàn bộ Âu Lạc giới. Hễ là thanh niên, tài tuấn tuổi không quá một trăm, xem như là hợp cách tham gia việc này. Chưa vội nói đến tài sắc của thánh nữ, chỉ riêng việc trở thành phu quân của thánh nữ lang tộc, thì đã tương đương với việc nắm được cả lang tộc trong tay. Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến các thế lực lớn nhỏ ở trên đại lục, nghe nói vài thế lực lớn của hải ngoại cũng muốn chạy đến tranh đoạt. Thứ nhất, lang tộc khi xưa là một thú nhân tộc lớn nhất Âu Lạc giới, tuy không thể nói là cường đại như phượng hoàng nhất tộc, bạch hổ tộc, xà linh tộc nhưng cũng có thể được xem như là một thế lực nhất lưu. Hiện tại lang tốc xuống dốc, nhưng ai biết được bên trong lang tộc còn ẩn tàng thứ gì? Vả lại lang tộc thế lực rộng lớn, việc chiếm giữ một tộc như vậy mang một ý nghĩ rất lớn. Huống hồ, nghe nói thánh nữ lang tộc lại rất xinh đẹp, còn là thiếu nữ tinh khiết, kế thừa được huyết mạch của Bạch Lang Thần Nữ, có thể triệu hồi được huyễn ảnh của Bạch Lang Thần Nữ đi ra chiến đấu. Dưới đế cấp, e rằng ít có kẻ nào là đối thủ của nàng. Kiếm được một nữ nhân như thế làm vợ, còn kèm theo cả của hồi môn là một tộc đoàn lớn như vậy, có thế lực nào mà không động tâm? A Khờ suy tính, chuyện này có cái gì đó mờ ám. Lang tộc tuy nói là suy yếu, nhưng việc tuyển chọn phu quân cho thánh nữ đều là người của lang tộc tham dự vào trong đó, người ngoài chỉ có thể đến để góp vui, làm gì có cái lý là cũng tham dự vào? Vả lại, lúc này Hắc Ám giáo hội thì đang rục rịch hiến tế cái gì đó. Chuyện này tại sao lại diễn ra quá mức đúng lúc như vậy?
- Hỏa đế hiện, kỳ lân xuất thế! Buổi hiến tế, thánh nữ lấy chồng! Chuyện này vẫn là không thể trùng hợp như vậy được. Rốt cuộc bên trong chuyện này có vấn đề gì? Không được, dù gì đi nữa nàng cũng là nữ nhân của ta, ta làm sao để bọn họ tranh cướp nàng đi được. Ài, còn về nhóm người của Nhược Lan đã có phân thần Tiêu Lăng ở đó, chắc là không có sơ suất gì đâu!
Đắn đo hồi lâu, rốt cuộc A Khờ vẫn quyết định đi về lang tộc trước. Còn về vấn đề của nhóm người Nhược Lan thì hắn thông quá ký ức lưu lại vị trí bản đồ giao cho Lý Hổ đi đến không gian trùng phùng mà vào bên trong Tử Vong Cốc để thăm dò. Mọi việc thu xếp xong xuôi, A Khờ dẫn theo ba huynh muội Tiêu Lăng cùng với Tiểu Long và Hứa Thời Thiên rời đi Hắc Thạch thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.