Vu Thần Kỷ

Chương 600: Người tới thánh địa




Cơ Hạo trơ mắt nhìn cao tầng hai nước đốt lên một cây tín hương, một làn khói mờ như mũi tên lao thẳng tắp lên trời, sau đó hóa thành từng luồng phù văn nhỏ bé nhanh chóng tiêu tán trong thiên địa.
Bọn họ đang liên hệ với thánh địa trong mồm bọn họ, Cơ Hạo rất chờ đợi người thánh địa của họ tới, xem xem lực lượng đỉnh của thế giới này là thế nào.
Qua đại khái nửa canh giờ, một quầng sáng thuần túy từ trên cao lóe ra rơi xuống, ánh sáng mạnh trắng xoá chợt thu liễm ở trước mặt cao tầng hai nước, một thân thể thiếu nữ hoàn toàn do ánh sáng mạnh ngưng tụ thành xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cao tầng hai nước đều cúi đầu chín mươi độ, hướng thiếu nữ do ánh sáng mạnh ngưng tụ thành, không thấy rõ khuôn mặt cúi đầu bái kiến.
Thiếu nữ thân thể yểu điệu mảnh khảnh tò mò vòng quanh Cùng Tang Kỳ không thể động đậy hai vòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên làn da trơn bóng của Cùng Tang Kỳ. Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, ngón tay thiếu nữ chất chứa nhiệt độ cao, để lại ở trên làn da trơn bóng của Cùng Tang Kỳ hai vệt cháy mờ nhạt.
“Thân thể thật đáng sợ.” Thiếu nữ kinh ngạc hô khẽ một tiếng: “Cho dù là kim loại cứng rắn nhất thế giới này, sau khi bị tay ta vuốt ve cũng sẽ tan thành chất lỏng, ngươi lại chỉ là làn da bị hao tổn? Không hổ là thiên ngoại tà ma đáng sợ thánh tổ vĩ đại nhất nhắc tới trong thánh dụ.”
Cùng Tang Kỳ tức giận nhìn thiếu nữ, hai vết cháy mờ mờ trên ngực hắn nhanh chóng khép lại, ngay cả một tia vết thương cũng không lưu lại.
Cao tầng hai nước ở đây hoảng sợ hít ngược một ngụm khí lạnh. Sự đáng sợ của thiếu nữ trong lòng bọn họ biết rõ, đều là tồn tại cấp thánh linh dân bản xứ cúng bái, cao tầng hai nước chỉ là một loại thực lực kém cỏi nhất, địa vị thấp nhất trong thánh linh.
Mà thiếu nữ thân thể đã hoàn toàn hóa ánh sáng, thì là đại nhân vật địa vị cực kỳ tôn quý trong thánh linh. Lực lượng của thiếu nữ như nàng nói, thân thể của nàng có được lực hủy diệt đáng sợ, sinh linh tầm thường hơi tới gần nàng đều sẽ bị thương tổn đáng sợ.
Thân thể Cùng Tang Kỳ trực tiếp tiếp xúc với thiếu nữ, đổi thành người thường đã sớm bị đốt thành một đám tro tàn, Cùng Tang Kỳ lại chỉ là làn da bị đốt tí xíu. Hơn nữa chút thương thế đó lại ở trong chớp mắt đã triệt để khép lại, đây là cường độ thân thể đáng sợ cỡ nào, đây lại là sinh mệnh lực cường đại cỡ nào!
Thiếu nữ cũng kinh hô một tiếng: “Thiên ngoại tà ma thật đáng sợ, nếu không phải dùng đại trận vây khốn ngươi, chỉ sợ ta cũng không phải đối thủ của ngươi.”
Cùng Tang Kỳ nhe răng trợn mắt muốn mắng vài câu, nhưng đại trận gắt gao giam cầm hắn. Mặc cho hắn cố gắng như thế nào nhưng một chút thanh âm cũng không thể phát ra.
Rất xa, Cơ Hạo lấy ra một tấm linh phù Huyền Đô đạo nhân đưa tới. Linh phù màu trắng ngà dùng da thú kỳ dị nào đó chế thành, bên trên dùng hồng hạo tinh huyết hỗn hợp chu sa vạn năm vẽ một đạo phù văn hình dáng như lông chim.
Tay bóp linh phù nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, linh phù thiêu đốt thành một làn khói trong suốt, làn khói mỏng đó dần dần bay về phía Cùng Tang Kỳ, nhẹ nhàng quấn ở trên người hắn.
Đây là một truy tung linh phù, cũng không biết là đại sư huynh của Vũ Dư đạo nhân hay là Huyền Đô đạo nhân tự tay luyện chế, nhưng mặc kệ người luyện chế linh phù này là ai, rất hiển nhiên dân bản xứ ở đây mỗi người có thể phát hiện động tĩnh truy tung linh phù này tạo thành.
Cơ Hạo nheo mắt. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được Cùng Tang Kỳ tồn tại.
Thiếu nữ hướng cao tầng Kim Đao quốc và Thạch Tượng quốc khích lệ vài câu, bỏ lại hai quyển bí điển tu luyện kim loại chế thành, sau đó xách Cùng Tang Kỳ, mang theo hắn toàn thân trần truồng phóng lên cao, lóe lên vài cái đã biến mất trong tầng mây trên cao.
Cơ Hạo không dám chậm trễ, hắn vội vàng lấy ra một tấm linh phù phụ trợ tăng tốc vỗ vào trên người mình, túi Vân Vụ thả ra mảng lớn sương mù vờn quanh toàn thân, hóa thân làm một làn gió mát lao thẳng lên trời, đuổi theo tín hiệu truy tung linh phù.
Chịu thế giới này áp chế cùng bài xích, Cơ Hạo đã dùng hết pháp lực thần thông. Hiện tại hắn trong nháy mắt cũng chỉ có thể bay đi khoảng trăm dặm. Nhưng sau khi dùng linh phù tăng tốc kia, tốc độ của hắn chợt tăng lên gấp trăm lần, trong nháy mắt cũng có thể bay ra hơn vạn dặm.
Thiếu nữ phía trước do ánh sáng biến thành hiển nhiên cũng chưa toàn lực chạy đi, lại hoặc là mang theo Cùng Tang Kỳ tạo thành ảnh hưởng đối với tốc độ của nàng, tốc độ nàng phi hành cũng không nhanh, Cơ Hạo miễn cưỡng có thể đuổi theo bước chân của thiếu nữ.
Hướng lên trời cao bay lên thẳng tắp mấy ngàn vạn dặm, sau đó thiếu nữ hướng về phương hướng mặt trời thế giới này mọc lên lao đi.
Bởi vì Cùng Tang Kỳ liên lụy, vừa rồi thiếu nữ chạy tới trên chiến trường hai nước giao chiến chỉ tiêu phí nửa canh giờ, nhưng một đường này quay về, nàng lại hao phí thời gian ước chừng một ngày một đêm.
Ở chỗ mấy vạn dặm phía trước, Cơ Hạo nhìn thấy mặt đất phía dưới một mảng non xanh nước biếc. Giữa sơn thủy tươi đẹp mây mù lượn lờ, chim bay cá nhảy thích ý lui tới ở trong núi rừng, giữa sơn thủy lại không có dấu vết văn minh dân bản xứ thế giới này lưu lại, hoàn toàn là một mảng cảnh tượng rừng rậm nguyên thủy.
Một mảng non xanh nước biếc này cực kỳ rộng lớn, Cơ Hạo ở trời cao, gần như toàn bộ thị lực nhìn hướng phía trước, lại không cách nào thấy rõ cuối một mảng sơn thủy này.
Trên không mây trắng trôi, cương phong thổi động tầng mây, ở trời cao kéo ra vô số dải mây màu trắng giống như sông lớn. Thiếu nữ mang theo Cùng Tang Kỳ chui vào trong một dải mây, chỉ nhìn thấy phía trước cả mảng lớn ánh sáng màu chợt lóe, thiếu nữ cùng Cùng Tang Kỳ đồng thời biến mất không thấy nữa.
Cơ Hạo dừng bước ngoài dải mây này.
Cao tầng Kim Đao quốc và Thạch Tượng quốc dùng tín hương thông báo thánh địa trong miệng bọn họ, thiếu nữ là người tới từ thánh địa, như vậy nơi nàng quay về khẳng định chính là cái gọi là thánh địa. Nhưng một mảng bầu trời xanh, dải mây trắng xoá mênh mang này, giữa biển mây trống rỗng, trừ mấy trăm con ác điểu hình thể thật lớn xuyên qua giữa dải mây không còn một vật nào khác.
Nương túi Vân Vụ thả ra đám sương che lấp thân thể, Cơ Hạo thu liễm khí tức, thật cẩn thận hướng phương hướng thiếu nữ biến mất tới gần.
Nơi này vẫn như cũ cái gì cũng không có, nhìn qua không thấy bất cứ thứ gì cản tầm mắt.
Thiếu nữ mang theo Cùng Tang Kỳ cứ như vậy biến mất.
Cơ Hạo có chút ngây ra. Hắn trầm mặc một phen, khoanh chân ngồi ở trên một đám mây trắng, híp mắt tiến vào trạng thái suy nghĩ.
Thần thức như nước gợn hướng bốn phương tám hướng khuếch tán đi, qua thời gian đại khái nửa khắc đồng hồ, Cơ Hạo đột nhiên cảm nhận được truy tung linh phù tín hiệu đứt quãng. Như cách một bức tường thật dày, Cơ Hạo chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được truy tung linh phù đã dừng vận động, nó chỉ ở phụ cận nơi đây.
“Một cái động thiên thế giới ngoại lực mở.” Trong thần hồn không gian, hư ảnh lặng lẽ ngưng hiện: “Cẩn thận chút, người mở động thiên thế giới này… Không phải hiện tại ngươi có thể đối phó. Chẳng qua, tựa như trạng thái của hắn không phải tốt lắm… Cũng không cần quá nhát gan.”
Trong thần hồn không gian, hư ảnh giơ lên một ngón tay, nhẹ nhàng vẽ ra một đường cong.
Trong đầu Cơ Hạo linh quang chợt lóe. Hắn gật gật đầu, hai tay biến ảo ấn quyết, đem Cửu Tự Chân Ngôn pháp ấn chậm rãi dung nhập Khai Thiên Nhất Kích. Ở trong lòng bàn tay hắn, một quầng sáng đục ngầu lặng lẽ hiện lên, thong thả ngưng tụ thành hư ảnh một thanh đại phủ mơ hồ.
Trước mắt Cơ Hạo hiện lên vô số phù văn, thần thức của hắn đang cấp tốc tiêu hao, hết sức chăm chú tìm kiếm một tia sơ hở của động thiên thế giới phía trước.
Qua suốt ba canh giờ, trước mắt Cơ Hạo đột nhiên sáng ngời, hư ảnh đại phủ to ba tấc trong tay bị hắn vung tay đánh ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.