Tài về nhà rất muộn. Thùy Trang đang được mẹ ru ngủ. Long chạy ra đón bố, trên tay cầm một món đồ rất lạ, nhìn kỹ hóa ra là một con dao bấm.
Con dao bấm này không giống với những con dao thông thường. Nó không có sống dao và lưỡi dao, trên thực tế giống như cây kiếm nhỏ hơn. Mũi dài chừng hai mươi phân.
Tài rùng mình, lập tức tước con dao khỏi tay thằng bé.
- Con lấy vật này ở đâu?
Long đáp với vẻ hồn nhiên:
- Chú Daniel cho con. Chú ấy bảo dao là bạn thân nhất của con người. Đến bố mẹ còn có lúc bỏ rơi ta, nhưng dao luôn ở bên cạnh ta.
- Vớ vẩn. Vật này quá nguy hiểm. Bố sẽ tịch thu nó.
- Nhưng đó là quà của con mà.
Tài nghĩ lại.
Hắn đã cố gắng giữ con mình tách biệt khỏi thực tại, cố gắng mang cho nó một tuổi thơ êm đềm như hắn đã từng hưởng, nhưng điều này chưa chắc đã có lợi cho thằng bé.
- Bố sẽ cất nó đi. Một ngày nào đó khi con đủ lớn bố sẽ cho con được dùng nó. Dao là một người bạn nguy hiểm, nó có thể cứu con mà cũng có thể giết con.
Long mở to mắt nhìn bố:
- Bố, tại sao con không có bạn?
- Ồ.
- Con không có ai làm bạn cả, cả ngày chỉ biết chơi với đồ chơi, mà con chán đồ chơi rồi.
Tài thở dài.
- Thế giới mà chúng ta đang sống hơi điên khùng. Một ngày nào đó con sẽ tìm được những người bạn của mình.
- Chú Brian cũng vậy. Chú ấy bảo rằng ăn là trò giải trí duy nhất của chú ấy, nên chú ấy ăn rất nhiều. Chú ấy biết rằng ăn như vậy không tốt nhưng vẫn không thể ngừng lại được.
- Brian nói với con như vậy?
- Vâng.
Tài tự hỏi niềm vui của mình là gì.
Hắn nhận ra rằng mình sống bằng động lực chứ không phải bằng niềm vui. Động lực của hắn là tìm và cứu em trai mình. Thỉnh thoảng hắn có một chút niềm vui, chẳng hạn như lúc chinh phục được Emily Hà, như lúc hai đứa con hắn ra đời, như lúc chiến thắng một trận chiến quan trọng nào đó, nhưng về cơ bản thì hắn luôn trong trạng thái căng thẳng và vội vã.
Tài ngồi bệt xuống sàn nhà, vuốt tóc con:
- Bố hy vọng chúng ta có thể làm bạn. Con hãy xem bố như một người bạn. Điều may mắn nhất của một con người là có những người vừa là người thân trong nhà, vừa là bạn bè. Thường người ta không có được điều này. Một ngày kia nhà này sẽ có thêm thành viên mới.
- Chú Trung ạ?
- Ừ, chúng ta sẽ cứu chú Trung về. Chú ấy đã phải trải qua nhiều điều tồi tệ. Vì thế mà chúng ta không bao giờ được bỏ cuộc. Điều mà bố đang làm cũng là điều mà con sẽ làm. Con là anh lớn, phải chăm sóc cho em gái của mình. Xã hội này không bảo vệ chúng ta, thì chúng ta phải tự bảo vệ lẫn nhau, con hiểu không?
Long gật đầu. Tài đoán nó chưa hiểu hết, nhưng nó giống hắn, không ngại đương đầu với thử thách.
Ở cách xa nơi ấy, Jackson đứng từ trên tầng lầu quen thuộc, ngắm nhìn Mê Cung.
Mê Cung được Logan sửa đổi, đã trở nên lợi hại hơn trước rất nhiều.
Trước đây nó nằm trên một mặt phẳng, bây giờ chia thành hai tầng, một đường ngang và một đường ngầm. Nhờ cách thiết kế khéo léo mà đối phuơng không thể phân biệt được, lúc nhận ra mình đang xuống hầm thì đã muộn. Đường ngầm xây theo hình trôn ốc, bề ngang rộng mười mét, đạt tới độ sâu hai trăm mét dưới lòng đất, hai bên bố trí sẵn hệ thống phóng lao, khí ngạt và phun lửa tự động.
Bất cứ lực lượng nào dám tấn công vào cứ điểm của T-rex sẽ bị phân tán thành hai nửa. Trong đó chủ lực của đối phương sẽ bị đẩy xuống dưới, không được đánh với người mà phải đánh với máy, khả năng chiến thắng bằng không. Theo tính toán, đường hầm này có thể là mồ chôn của hai trăm nghìn người.
Có những camera lắp dọc đường hầm, giúp người chỉ huy theo dõi tình hình bên trong.
Jackson gật đầu hài lòng:
- Giỏi lắm Logan. Con đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.
Logan mỉm cười:
- Những thứ này sẽ tiết kiệm sinh mạng cho chúng ta.
Jackson khẽ cau mày. Lão nhìn về phía xa, nơi đặt bức tượng đồng cao ba mét của Tavon. Bức tượng này cũng do Logan đặt làm. Tavon cầm kiếm, mái tóc bay cuồng loạn, oai phong như một vị thần.
- Logan, ta nói Mê Cung mới này rất tốt, nhưng không phải vì nó giúp chúng ta tiết kiệm sinh mạng mà vì nó giúp chúng ta chiến thắng. Ta có cảm giác con đang trở nên quá cảm xúc. Con luôn có rất nhiều cảm xúc, đây là điểm yếu của con.
- Con không muốn người bên mình phải hy sinh mạng sống như Tavon lần nữa.
- Họ sinh ra là để cống hiến sức lực và tính mạng cho tập thể. Không có sự cống hiến ấy làm sao mà chúng ta đạt tới vị thế ngày hôm nay? Nếu lúc nào cũng nghĩ tới quyền được sống thì rồi tất cả sẽ được hưởng quyền được chết. Logan, ta muốn con hiểu điều này, ở vị trí lãnh đạo tối cao, đôi khi phải tàn nhẫn. Những tên bạo chúa sẽ bị nhân dân căm ghét nhưng những nhà lãnh đạo cứng rắn lại được yêu thích và tôn sùng. Con người sợ quyền lực nhưng cũng tôn thờ quyền lực. Nếu con quá mềm yếu, sẽ không ai sợ con, cũng không ai tôn thờ con. Nhà lãnh đạo tốt là người biết nghĩ cho tập thể, và biết lúc nào cần hy sinh tính mạng người khác vì lợi ích của tập thể.
Logan nhún vai. Những câu này bố gã đã nói với gã nhiều lần rồi. Có lẽ bố gã nói đúng. T-rex đang ở vị thế huy hoàng. Nhưng gã không muốn anh em, bạn bè mình phải chết để mình được trị vì mãi mãi.
Nếu một ngày kia gã kế vị bố, thì T-rex sẽ đi theo một con đường khác.