Tài nói một cách thận trọng:
- Thưa Phó Tư Lệnh, tôi nghĩ ngài nên xem lại kế hoạch của mình. Tôi không biết các thành viên còn lại trong Thần Thoại, nhưng tôi biết khá rõ về Adonis. Hắn ta ở một đẳng cấp rất khác biệt. Nghe cách ngài nói chuyện, tôi cảm giác như ngài cho rằng một người bên ngài bằng một Sát Thần. Nếu ngài thực sự nghĩ như vậy thì đó là một sai lầm khủng khiếp. Ngài muốn tấn công tiêu diệt cả bốn Sát Thần một lúc thì lực lượng của ngài cần phải ở mức tối thiểu hai mươi người cỡ như tôi vậy. Lấy năm địch một mới mong thắng được.
Emanuel cười gằn:
- Tôi nghĩ cậu đã quá nhát gan rồi đó, Trần Tuấn Tài. Tôi đang ban cho cậu một cơ hội biết đâu là duy nhất để cứu em.
Tài rùng mình.
Hắn từ từ đứng dậy, gương mặt không còn giữ được vẻ bình tĩnh như lúc mới bước vào.
- Ông đã thấy em tôi?
- Chúng tôi biết có một thanh niên người châu Á ở đó. Nó được nhắc đến với biệt danh 3T. Em cậu là Trần Tuấn Trung, đúng không? 3T. Tôi không cho rằng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
- 3T. Hẳn là nó rồi.
Trong đầu Tài quay cuồng trăm mối.
Cả cuộc đời hắn chỉ hướng đến một mục tiêu duy nhất mà thôi, đó là cứu em và mang đến cho thằng bé cuộc sống tử tế như nó đáng được hưởng. Trong suốt bao năm, ý nghĩ về Trung đã đầu độc cuộc sống của hắn. Hắn càng sống giàu có bao nhiêu càng cảm thấy tội lỗi bấy nhiêu. Hắn gần như ghê tởm những tiện nghi và sự dễ chịu mà địa vị hiện nay mang lại, bởi vì sự tiện nghi ấy đối lập với cuộc sống khốn khổ của em trai hắn.
Hắn khao khát cứu em, nhưng hắn nhìn ra kế hoạch này chắc chắn sẽ thất bại. Mười một người kể cả hắn không đủ để chiến thắng Tứ Đại Sát Thần. Hắn không chỉ tin, mà còn biết chắc điều đó. Emanuel đang đánh giá quá thấp Thần Thoại và đánh giá quá cao đội ngũ của lão.
- Bao giờ chiến dịch này tiến hành?
- Ngày mai. Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Nếu cậu tham gia sẽ là nhân tố bổ sung.
Tài nhìn ra cửa sổ. Bây giờ là nửa đêm. Ngày mai.. ngày mai tức là chỉ còn vài tiếng nữa. Hắn thậm chí còn không đủ thời gian trở về nói lời từ biệt với Emily Hà và hai con.
- Vội vàng thế ư?
- Vội vàng? Ha ha, chúng tôi đã lên kế hoạch trong nhiều năm. Vũ khí, đạn dược đều đầy đủ. Chúng tôi sẽ không dùng dao như những thằng sát thủ hạng bét mà có súng hẳn hoi. Tứ Đại Sát Thần cho dù có là người giời cũng phải chết. Chúng tôi nhất định sẽ giết chết chúng. Nếu không phải Tư Lệnh năm lần bảy lượt nhắc đến tên cậu thì tôi cũng không định kéo cậu vào việc này. Thế nào? Cậu tham gia hay không tham gia? Cho dù không tham gia thì cậu cũng không thể trở về nhà mà buộc phải ở đây cho đến khi chiến dịch kết thúc.
- Ai sẽ là người lãnh đội?
- Tôi.
- Phó Tư Lệnh cũng là một sát thủ ư?
Emanuel Feuermann đặt bàn tay to lớn lên cổ hắn, gương mặt hung tợn sắt lại, trông chẳng khác gì những pho tượng ác thần đặt trong đền miếu.
- Tôi xuất thân là một sát thủ, đây chính là lý do Tư Lệnh đã chú ý đến tôi. Ngài cần một người biết giết người bằng tay trần, một người đã từng trải qua những năm tháng khó khăn thời kỳ hậu chiến, kẻ đã sống sót qua những cuộc ám sát, tranh đấu và giành giật trên đường phố. Tôi tự biết mình không bằng cậu, nhưng tôi không phải là kẻ vô dụng. Đây là cuộc chiến của tôi. Tôi phải tự mình tham gia và bóp chết những huyền thoại đã và đang khiến thế giới này khiếp sợ. đam mỹ hài
- Được rồi. Tôi sẽ tham gia. – Tài nói. – Tôi không biết cụ thể kế hoạch của các ông như thế nào, cũng không biết khả năng thành công đến đâu, nhưng tôi không thể không tham gia, cho dù chỉ để nhìn em tôi một lần nữa trước khi chết. Phó Tư Lệnh, tôi muốn ra ngoài bảo Marley trở về.
Emanuel hơi cau mày, nhưng sau một lúc do dự, liền gật đầu.
- Bảo con bé ấy về đi. Cậu là người khôn ngoan, Trần Tuấn Tài. Cậu đã từ chối mọi lời mời chào của nó. Đó là phẩm chất của một người đàn ông hiểu chuyện. Tôi đánh giá cao cậu về mặt này.
Tài thoáng ngạc nhiên.
Làm sao Emanuel biết rằng hắn đã năm lần bảy lượt phớt lờ Marley Valencia?
Hắn ra cửa, nhìn thấy Marley vẫn đang ngồi đợi ngoài sân.
Thấy gương mặt kích động của hắn, Marley vội hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Cô về một mình đi, Marley. Tôi sẽ ở lại đây. Marley, nếu không thấy tôi xuất hiện nữa, thì nhờ cô chuyển lời với vợ con tôi rằng tôi rất yêu họ.
- Anh định làm gì? – Marley thảng thốt.
Tài ghé sát tai Marley, nói nhỏ:
- Và hãy cẩn thận với người quản gia của cô.
Đó là tất cả những gì hắn muốn nói với Marley. Hắn không chờ cho đến khi chiếc xe của Marley rời khỏi nhà đã quay lại, bước vào trong căn phòng nơi Emanuel vẫn đang đứng nhìn ra ngoài.
Hắn sắp bước vào cuộc chiến với Tứ Đại Sát Thần. Hắn không thể để cho mình bị phân tâm bởi bất kỳ lý do nào.