Vùng Đất Tự Do

Chương 152:




Tài đã sống quá lâu dưới thể chế của Liên Minh, đến nỗi vỏ não của hắn hằn lên một lối tư duy nếu đặt trong một thời đại khác có thể xem là vô đạo đức, vô lương tâm và độc ác. Nhưng đây là cách duy nhất hắn nghĩ ra để đảm bảo chiến dịch sẽ thành công.
Hắn hiện giờ là thủ lĩnh của một băng lớn trong Hiệp Hội, địa vị cao mang lại những quyền lợi mà người bình thường không có được. Nhưng hắn biết rằng ở trên đường phố, người ta vẫn đang giết nhau như thời kỳ bộ lạc mông muội. Các Hiệp Sĩ vẫn xách súng đi dạo trên đường, gặp ai ngứa mắt là bắn chết ngay, chẳng khác gì các thợ săn đi săn thú rừng.
Hắn không giống như Quintus, thích nghĩ về các lý tưởng cao cả và xa xôi. Hắn chỉ quan tâm đến thực tại. Thực tại với hắn là chiến dịch này, đối tượng của hắn là Trung, hắn sẽ làm mọi cách để cứu em trai hắn ra khỏi Olympus.
Emanuel chạy đi để lo việc đốt đồi, trong khi X1 vào trong kho lấy ra một đống mặt nạ ngăn khói đưa cho mọi người.
Tài lấy cho mình hai cái, một cái đeo lên đầu, một cái dắt thắt lưng.
Mọi người đều nhìn thấy chuyện đó, nhưng không ai hỏi dụng ý của hắn. Hắn đã chứng minh được năng lực của mình. Tất cả đều ngầm xem hắn là đội trưởng không chính thức của chiến dịch lần này. Lòng tôn trọng mang lại cho hắn quyền lợi và sự riêng tư mà người khác không có được.
Hai tiếng sau, Emanuel trở về, tuyên bố chiến dịch Săn Thần bắt đầu. Một chiếc xe tải màu đen đưa mười hai người bọn họ tới chân ngọn đồi, bên trên là căn cứ Olympus của Thần Thoại.
Tài ngước đầu nhìn lên, cảm giác hơi ngạc nhiên. Trong bóng tối mênh mông, hàng chục cây số không có ánh đèn, Olympus sáng bừng lên tựa như ngọn hải đăng giữa ngàn trùng biển khơi. Nó đẹp đẽ và kiêu hãnh, trong phạm vi quyền lực của Liên Minh mà vẫn ngang nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tựa như buông lời thách thức công khai. Đây là nơi mà Sát Chúa và các Sát Thần ngự trị. Bốn người ấy cùng với Tư Lệnh Liên Minh là sáu cao thủ xuất chúng nhất mà Tài biết, nếu không phải vì em trai hắn đang là tù nhân của Thần Thoại thì hắn sẽ mãi mãi ngưỡng mộ và tránh tổ chức này xa nhất có thể. Hắn không phải là kẻ thích chọc vào tổ ong. Hắn làm những chuyện phi thường bởi vì cuộc đời này ép hắn phải làm như vậy, chứ không phải vì lòng ham hố vinh quang phù du. Hắn luôn là một người hết sức thực tế.
Một lúc sau, lửa bắt đầu bốc lên, và theo xăng đã tưới đẫm mà nhanh chóng bắt lên cây cối trên đồi. Những kẻ được giao nhiệm vụ đốt đồi đã tính toán kỹ lưỡng để tận dụng những cơn gió, biến gió trở thành trợ thủ đắc lực cho ngọn lửa. Lửa lan nhanh, khói đen tỏa ra mù mịt. Các thành viên Kraken nương theo khói mà đi. Khói che chở cho họ. Khói là bạn đồng hành của họ. Đồi thấp, chẳng mấy chốc đã lên được đến đỉnh đồi, nơi tọa lạc của Olympus.
X2, X3 và X4 dùng công cụ đã được chuẩn bị sẵn, nhanh chóng cắt lưới thép, mở ra một lối đi cho cả nhóm tiến vào sân vườn bên trong. Tài dẫn đầu cả đoàn, lập tức áp sát cánh cửa ra vào. Hắn không vội vã phá cửa ngay mà đợi cho khói ùa lên ngày càng mù mịt, cho đến khi nhìn cách xa vài mét cũng khó, mới ra hiệu cho đồng đội phá cửa ập vào.
Ở bên trong, hắn nhìn thấy một người đàn ông cao lớn lạ mặt đang dùng một cái khăn ướt để che mũi. Người này không phải là Trung, cũng không phải là sư phụ hắn, cũng không phải là Adonis. Hắn lập tức vẫy tay cho những người hỗ trợ đằng sau đồng loạt tấn công. X5 và X6 ném đi mười con dao một lúc, phân biệt nhắm vào tất cả các bộ phận yếu hại trên cơ thể, bao gồm trán, các điểm trên gương mặt, ngực trái, ngực phải và bụng. Trình độ phi dao của hai người này rất cao, phối hợp ăn ý. Theo đà bay của dao X7 cũng lao lên. Gã cầm một con dao dài, ý đồ đâm thủng bụng gã đàn ông kia.
Cách hiệp đồng tấn công như vậy là cực kỳ lợi hại, hẳn ba người này đã phải tập luyện với nhau trong thời gian dài. Tài tự nhận nếu là mình chắc không tránh được. Nhưng hắn vẫn cẩn thận theo dõi không sát cử động nào của đối phương.
Hắn chưa chớp mắt lấy một cái, đã thấy mười con dao nằm gọn trong lòng bàn tay của tên kia. Không hiểu hắn đã làm điều đó thế nào. Chẳng lẽ tay gã có nam châm? Tài rùng mình. Gã chỉ dùng một tay bắt dao, tay kia vẫn đang cầm khăn ướt che mũi, trình độ như vậy đã đạt tới đẳng cấp không tưởng rồi.
Tài biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, vội lao tới kéo X7 ngã xuống sàn nhà, đúng lúc ấy mười con dao sượt qua ngực gã. Chậm một giây nữa thôi là X7 thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Các thành viên khác của Kranken chứng kiến cảnh tượng ấy từ đầu đến cuối, không ai bảo ai, trong lòng đều hiểu rằng Tài không nói quá chút nào về các Sát Thần. Tên Sát Thần này giống như cá sấu lên cạn, một bên chân đã bị trói mà vẫn trên cơ cả đội Kraken. Tài năng ấy quả là ngoài sức tưởng tượng.
Tài vẫy tay cho mọi người đằng sau tản ra, vây tên Sát Thần này lại, trong khi miệng hỏi:
- Ngươi tên gì?
Người kia đáp:
- Ta là Achilles.
- Các ngươi là Thần Thoại, tại sao ngươi và Adonis không lấy theo tên của các vị thần mà chỉ lấy tên người phàm và Á Thần?
- Bởi vì chúng ta chưa đạt đến đẳng cấp ấy. Mày có vẻ là một thằng rất khá. Mày tên là gì?
- X11.
Achilles cười gằn:
- X11? Không dám nói tên thật, sợ bị ta trả thù à? Sợ gì chứ, đằng nào hôm nay mày chả chết.
Achilles bước một bước về phía trước. Trên tay gã không có dao, cũng không đeo găng hay bất cứ loại vật liệu có tính sát thương nào. Gã dùng bàn tay của mình để chạm vào ngực Tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.