Thái độ của Quintus dường như không coi Ethan Kath ra gì.
Điều này khiến chính Ethan cũng phải bực mình.
Gã hỏi với vẻ đe dọa:
- Quintus, anh giữ vợ con người ta lại làm gì? Có ý đồ bất chính nào chăng?
- Đội trưởng Ethan, anh nghĩ vậy là oan cho tôi rồi. Tôi cả đời sống theo lời dạy của cha tôi, cố gắng trở thành một thủ lĩnh tốt, một con người tốt chứ không phải là thứ côn đồ chợ búa. Hơn nữa, tôi cũng là một Đại Biểu cấp cao của Liên Minh y như anh vậy.
Quintus đặt lên bàn tấm thẻ bài màu tím, bên trên có khắc chữ: Quintus Pedius, Cố vấn đặc biệt của Tư Lệnh.
Tài nhìn tấm thẻ, trong ngực dội lên cảm giác bàng hoàng.
Hóa ra Quintus lại là Đại Biểu cấp cao của Liên Minh, không những thế còn là Cố vấn đặc biệt của Tư Lệnh.
Ngay cả Ethan cũng phải nuốt cơn giận xuống. Hệ thống cấp bậc của Liên Minh không phân chia rõ ràng, tuy nhiên hắn có cảm giác rằng chức vụ của Quintus cao hơn mình một chút, thậm chí có thể không thua kém các Phó Tư Lệnh.
Đây là lần đầu tiên Tài biết họ của Quintus.
- Quintus Pedius, vậy thì Darius là..
Quintus gật đầu:
- Bố tôi là Darius Pedius.
- Anh lấy họ theo bố nuôi. Ngay cả tên của anh cũng là do ông ta đặt cho. Vậy tên thật của anh là gì?
- Tôi không có tên thật. Có lẽ ngày xưa đã có người gọi tôi bằng một cái tên khác, nhưng tôi không nhớ gì về nó, cũng không quan tâm đến việc ấy.
- Anh từ chối cả nguồn gốc của mình sao?
- Nguồn gốc đâu có quan trọng bằng ơn dưỡng dục? Cha Darius đã nuôi dạy tôi thành Quintus ngày hôm nay, đó mới là điều quan trọng.
- Tôi không ngạc nhiên khi anh nói câu này. Anh là dạng người có thể phỉ nhổ vào tình máu mủ để theo đuổi quyền lực.
Quintus ngả người ra ghế, đôi mắt hơi nhíu lại, thể hiện dáng vẻ uy quyền:
- Trần Tuấn Tài, hãy nhớ rằng anh chỉ là một Đại Biểu thông thường, anh không được nói chuyện với Đại Biểu cấp cao như vậy. Thái độ của anh xấc xược và vô lễ.
Ethan vội can thiệp:
- Cố vấn Quintus..
Quintus lập tức chỉnh lại:
- Cố vấn đặc biệt Quintus.
- Xin lỗi. Cố vấn đặc biệt Quintus, chúng tôi không có ý bất kính với anh. Nhưng đón vợ con Trần Tuấn Tài về vẫn là việc phải làm.
- Việc phải làm? Ha ha, anh dám đến địa bàn của tôi và nói với tôi về những gì tôi phải làm hay sao? Anh tự đánh giá vị trí của mình quá cao rồi đấy, Ethan. Đừng cậy sự gần gũi với Tư Lệnh mà nghĩ rằng mình có quyền làm những điều ngoài khuôn khổ. Xin hỏi lúc anh đến đây đã nhận được sự cho phép của Tư Lệnh hay chưa?
- Tôi là đội trưởng đội cận vệ của Tư Lệnh, muốn đi đâu tất nhiên phải được Tư Lệnh cho phép chứ.
- Tư Lệnh cho phép là một chuyện, nhưng ngài có hiểu rõ việc anh làm không lại là chuyện khác. Tôi cho rằng anh chưa thông báo đầy đủ để Tư Lệnh hiểu được ngọn ngành câu chuyện, đây là hành vi tắc trách đấy, Ethan.
Quintus búng ngón tay. Viên thư ký của gã lập tức bước đến, kính cẩn dùng hai tay dâng lên một phong thư.
- Đưa thư này cho đội trưởng Ethan.
Ethan nhận thư, trong lòng hồi hộp, vội vàng bóc ra xem. Đọc xong gương mặt của gã trở nên tái nhợt.
Tài biết có chuyện không lành, không kìm được sự nóng ruột, vội hỏi:
- Tư Lệnh nói gì?
Ethan đáp:
- Tư Lệnh ra lệnh để cô Emily Hà ở lại.
Tài kêu to:
- Tại sao?
- Chuyện này..
Quintus cười nhạt:
- Chuyện này tôi đã báo cáo Tư Lệnh. Khu Bắc đang có sự gia tăng dân số, trẻ em ngày càng nhiều lên, trông coi khó khăn, chúng tôi cần có một chuyên gia giúp quản lý bọn trẻ. Cô Emily Hà là người có nhiều kinh nghiệm trong việc này, nhất thời không thể rời khỏi đây được. Tư Lệnh đã ban ý chỉ xuống, yêu cầu đội trưởng Ethan không được can dự vào công việc ở Khu Bắc.
Quai hàm của Tài siết lại, tròng mắt đã đổi sang màu đỏ quạch.
- Quintus, ngươi đổi trắng thay đen, công khai giam giữ phi pháp những người yếu thế, không biết sợ à?
- Trần Tuấn Tài, tôi dám chắc anh không hiểu từ phi pháp nghĩa là gì. Trước tiên phải có luật pháp rồi mới có phi pháp. Xin hỏi trong đời anh đã cầm trên tay bất kỳ bộ luật nào quy định về việc giữ người trái phép hay chưa? Làm gì có. Chúng ta đang sống ở Vùng đất Tự Do cơ mà. Tôi mạnh, tôi có quyền. Hãy nhớ lấy điều đó.
- Nói vậy thì Vùng đất Tự Do cũng không có bất kỳ điều luật nào cấm đoán hành vi giết người.
Tài rút con dao ra, đặt lên bàn. Hắn tin chắc rằng ở khoảng cách này không ai có thể cứu Quintus khỏi cái chết.