Sau hai ngày không ngủ, Tài bước vào giai đoạn phục hồi thể lực.
Tâm trạng của hắn vô cùng sốt ruột, nhưng hắn biết rằng dục tốc bất đạt, nếu cố gắng quá sức tất hắn chỉ chạy được một chặng đường ngắn và nhiều khả năng sẽ gục ngã trước khi đến đích.
Hắn cần phải cho cơ thể mình thời gian phục hồi, như vậy mới có thể chiến đấu lâu dài.
Bên cạnh căn phòng "Sự Trừng Phạt Của Chúa" là một căn phòng khác có tên là "Bàn Tay Thiên Thần". Trong căn phòng này, Tài cho lắp các thiết bị tốt nhất mà tiền có thể mua được để hồi phục sức khỏe.
Có bồn tắm nước lạnh, nóng, bể sục, phòng xông hơi, khoang ngủ sâu, chuyên viên mát-xa, chuyên gia dinh dưỡng, các loại vitamin, sữa và những thực phẩm tươi ngon nhất, đắt tiền nhất, bổ dưỡng nhất, được chế biến bởi các đầu bếp giỏi nhất.
Trong ngũ đại thủ lĩnh từng cai trị Hội Đồng, Tài là người chịu chơi nhất và cũng là người biết chơi nhất.
Đây chính là đặc quyền mà địa vị mang lại. Với tư cách thủ lĩnh Dực Long, hắn tự ban cho mình các đặc quyền này. Đó chính là một trong những lý do tại sao hắn sống chết phải giữ lại Dực Long, bởi vì những kẻ nghèo nàn, khánh kiệt và cô đơn không thể tiến xa. Hắn cần có sự hậu thuẫn của tổ chức, anh em, bè bạn, hắn cần có rất nhiều tiền để thúc đẩy cơ thể vượt lên trên các giới hạn.
Tiền bạc không thể mua được mọi thứ, nhưng tiền sẽ mang lại vô tận các cơ hội để làm mọi thứ.
Tài cho mình mười giờ để nghỉ ngơi, trong đó có bảy tiếng để ngủ.
Ethan Kath cho hắn biết rằng kể từ khi sử dụng ma túy, Tư Lệnh Mc Alister mất ngủ triền miên. Tài không muốn thảm cảnh của Mc Alister lặp lại trên cơ thể mình, hắn không muốn mình biến thành một con quái vật với giọng nói như đến từ hành tinh khác.
Hắn cho gọi Aleksei, nói cho gã biết về chiếc giày mà hắn mường tượng trong đầu. Alekei hiểu ý đồ của hắn, liền nhanh chóng tập hợp các kỹ sư để làm ra chiếc giày như ý.
Sau đúng mười giờ nghỉ ngơi, Tài cảm thấy thể trạng của mình đã phục hồi hoàn toàn.
Một lần nữa hắn tiến vào căn phòng "Sự Trừng Phạt Của Chúa", sẵn sàng tiếp nhận các thử thách mà hắn tự tạo ra cho mình.
Hắn tiếp tục sử dụng ma túy Hãm Thần, lớp băng trên người lại mỏng đi đôi chút.
Bốn giờ đồng hồ đã trôi qua. Hắn một lần nữa tiến vào giai đoạn ngủ say – thức tỉnh, nhưng lần này khi vừa thức tỉnh hắn đã nuốt gói bột thứ tư.
Gói bột thứ tư vào người trong khi dư âm của gói bột thứ ba chưa dứt, kết quả thật bất ngờ, lớp băng tưởng tượng trên người Tài tan gần hết, hắn có cảm giác chỉ cần cố thêm một chút, một chút nữa thôi là hắn sẽ phá được lớp băng ấy và cử động như thường.
Thật đáng tiếc, cố mãi không được.
Tài không nản lòng, hắn tìm cách tiến vào trạng thái ngủ.
Hình ảnh của Trần Thùy Trang tràn ngập trong đầu hắn, nhưng vì hắn vừa mới ngủ và tác dụng của ma túy đang cực kỳ đậm đặc nên rất khó có thể cưỡng ép mình lần thứ hai. Sau nhiều lần thử thất bại, hắn buộc phải áp dụng một thủ thuật mà hắn không muốn làm, đó là tự kỷ ám thị, theo đó hắn liên tục tự nói thầm trong đầu rằng mày đang ngủ, mày đang ngủ.
Hắn đang thúc đẩy trí não và tâm lý của mình đến các lằn ranh chưa từng chạm tới trước đây, người bình thường không có năng lực và cũng không có dũng khí thao túng đầu óc của bản thân một cách cực đoan và tàn khốc như vậy, vì rất có khả năng người đó sẽ phát điên.
Trí óc của hắn gần như tan vỡ, thậm chí hắn còn cảm tưởng các mạch máu não đã vỡ và máu tươi đang chảy túa ra trong đầu. Hắn biết mình đang làm một công việc cực kỳ nguy hiểm. Tốt nhất là hắn nên dừng lại. Hắn không cần phải quyết liệt như vậy. Hắn vẫn còn thời gian cơ mà. Nhưng rồi một tiếng nói khác lạ không rõ xuất phát từ đâu vang lên, hòa lẫn cùng tiếng nói của hắn. Tiếng nói ấy tuy mơ hồ nhưng đầy sức nặng. Nó liên tục nhồi vào đầu hắn ý nghĩ rằng hắn có thể làm được.
- Cố lên, chỉ một chút nữa thôi. Mày nhất định làm được. Mày phải làm được.
Tiếng nói thứ hai ấy đã tăng cường quyết tâm được ngủ của Tài. Hắn tựa như người đang dùng một lượng cực lớn thuốc ngủ để ép mình phải ngủ. Cơ mặt của Tài bắt đầu co giật, tròng mắt đỏ như máu, gân xanh nổi đầy người. Ở bên ngoài, các kỹ thuật viên nhận ra biểu hiện khác thường trên cơ thể Tài. Họ cảm thấy bối rối. Tài chưa từng đề cập đến tình huống này trước đây, cũng không đưa ra một hướng dẫn cụ thể nào liên quan đến trường hợp động kinh. Họ không biết nên tiến vào hay ở yên bên ngoài, và trong trường hợp tiến vào thì phải xử lý như thế nào. Vài phút trôi qua, cơ thể của Tài càng lúc càng có biểu hiện khác thường. Các kỹ thuật viên quyết định mở cửa phòng, nhưng đúng lúc ấy đầu Tài nghẹo sang một bên. Hắn ngủ mất rồi.