Vùng Đất Tự Do

Chương 247:




Dòng người dồn về Dực Long càng ngày càng đông, đã đến lúc không thể nào tiếp nhận được.
Tài biết mình cần phải đóng cửa Pháo Đài, nhưng hắn không nỡ làm như vậy.
Người sức khỏe kiệt quệ sau nhiều ngày đói khát, người bị thương tích què cụt, trẻ con mồ côi rất nhiều. Nếu đóng cửa Pháo Đài Dực Long lúc này thì tất cả đều sẽ chết trong màn đêm sương giá.
Hắn đến gặp Jackson Jay và Quintus, hy vọng tìm được một giải pháp cho nan đề này.
Jackson tỏ thái độ lạnh nhạt:
- Chẳng phải tôi đã nói với anh là nếu không nuôi nổi thì đừng nuôi nữa rồi sao? Đây là việc của các anh, không phải việc của Liên Minh.
Quả vậy, việc này chỉ có thể trách Tài đã quá tham lam. Sức mình không đủ mà vẫn cố làm việc thiện.
Bản chất của Vùng đất Tự Do là tự sinh tự diệt. Liên Minh không phải là một nhà nước, không tự khoác lên vai quyền và nghĩa vụ của một nhà nước, giữa các Đại Biểu sống tập trung bên trong trụ sở Liên Minh và đám dân đen ngoài kia là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Quintus lên tiếng:
- Nghe nói các anh đã sử dụng hết lương thực và kho thuốc men, ngay cả Emily cũng không còn gạc y tế để băng vết thương trên tay?
Tài nghe vậy thì nín lặng.
Quintus không đợi hắn lên tiếng, tiếp tục nói:
- Jackson, mấy thằng ngu Lữ Đoàn đã đánh nhau suốt hai mươi ngày, cứ như thế này thì Vùng đất Tự Do sẽ sụp đổ hoàn toàn. Liên Minh không bán được hàng ra thị trường, không có nguồn thu, rồi chẳng mấy chốc ngay cả các Đại Biểu Liên Minh cũng sẽ không được trả lương. Các Lữ Đoàn không hiểu được rằng chúng đang giết chính những người nuôi sống mình. Chúng ta cần một lượng dân số rất lớn và một thị trường vận hành bình thường để duy trì cuộc sống thượng lưu cho một trăm Đại Biểu cấp cao và cuộc sống thoải mái cho hàng chục nghìn Đại Biểu thông thường.
Jackson hỏi:
- Ý anh là gì?
- Thuốc men và lương thực đang tồn đọng lại trong các kho hàng của Liên Minh, một phần lớn lương thực sẽ hỏng nếu không được tiêu thụ tức thì. Theo ý tôi, chúng ta nên cung cấp miễn phí số hàng này cho Dực Long.
- Miễn phí ư?
- Nếu không thì cũng vứt đi chứ có bán được đâu? Nếu Dực Long không tiếp nhận nổi nạn dân thì hàng triệu người sẽ chết, đồng nghĩa với dân số của Vùng đất Tự Do cũng đột ngột giảm đi hàng triệu người, trong cả chục năm nữa cũng không bù đắp lại được. Thiếu dân số thì Liên Minh giống như một chiếc máy bay hết xăng, một lúc nào đó sẽ rơi tự do. Nhưng nếu cứu được họ thì quy mô thị trường sẽ vẫn được duy trì, lúc nào ngừng đánh nhau thì sẽ lại bán được hàng hóa như cũ.
Jackson hiểu được ý này, sau một lúc suy nghĩ, liền chấp thuận. Vấn đề của Tài đã được giải quyết.
Tuy Tài căm ghét Quintus, nhưng cũng biết rằng không có sự hậu thuẫn của gã thì tình hình đã không thuận lợi như vậy.
Vẫn còn một vấn đề nữa mà Tài cần được những người này ủng hộ.
- Các vị, trước đây có bốn tổ chức sát thủ lớn, dòng tiền của Marley cũng chia thành bốn, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi chúng tôi mà thôi. Tôi hy vọng sẽ nhận được toàn bộ chín phần trăm lợi nhuận của Siêu Thần Tài.
Quintus cười nói:
- Chuyện đó đương nhiên. Nhưng các anh cũng nên nghĩ lại nghề nghiệp của mình đi. Thời thế thay đổi rồi, đừng tự gọi mình là các sát thủ nữa. Công việc chính của các anh từ nhiều năm nay là thay thế Liên Minh bảo vệ dòng chảy hàng hóa ở Vùng đất Tự Do, về bản chất các anh không phải là tổ chức sát thủ từ lâu lắm rồi.
Tài không nghĩ Quintus lại ủng hộ mình nhiệt tình như vậy. Điều đó làm hắn có phần không thoải mái.
Jackson cười nhạt:
- Điều đó chưa chắc đã đúng đâu.
Quintus nhướng mày lên, hỏi:
- Ông nói vậy nghĩa là sao?
- Tôi muốn trao đổi với các vị về Đại hội sắp diễn ra.
Quintus gật đầu, hỏi:
- Ông có cơ may chiến thắng không?
- Ngay từ đầu đã không có cơ may nào rồi. Lúc này ta mới có khoảng mười phiếu, thấp nhất trong số các ứng cử viên. Người nhiều nhất dường như là Thomas, hắn có khoảng năm mươi phiếu.
- Vậy thì Thomas sẽ trở thành tân Tư Lệnh?
- Không hẳn. John Green và Kevin O'connell không chấp nhận kết quả này. Chúng muốn ta hủy bỏ cuộc bỏ phiếu sắp tới.
- Đời nào Thomas chấp nhận.
- Chúng không cần hắn phải chấp nhận, chúng chỉ cần hắn chết.
Quintus hơi hiểu ra.
- Giết Thomas không dễ đâu. Sau lần họp Hội Đồng An Ninh Tối Cao, lúc nào quanh hắn cũng có vài chục cận vệ.
- Tất nhiên rồi. Chính vì thế mới cần có các sát thủ đủ giỏi.
Jackson quay đầu sang nhìn Tài, mỉm cười:
- Thật ngẫu nhiên anh bạn của chúng ta đây lại là một trong số rất ít những người gần như chắc chắn làm được điều đó.
Tài hỏi:
- Chúng muốn thuê tôi giết Thomas sao?
- Nếu chúng thuê anh, anh có nhận lời không?
- Thật hài hước, tôi là Phó Tư Lệnh thường trực của Liên Minh cơ đấy.
- Thế giới mà chúng ta đang sống có giống thế giới bình thường đâu? Anh vừa là Phó Tư Lệnh Liên Minh, vừa là Sát Thần, tùy vào thời điểm thích hợp mà anh đóng vai nào thôi.
Tài ngẫm nghĩ về điều mà Jackson nói.
Câu trả lời thực ra không có gì phức tạp, hắn đã sớm biết mình phải làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.