Vương Phi Báo Thù

Chương 8



(20)

Sau buổi tiệc tẩy trần, Tam hoàng tử Tiêu Cảnh Nhiên được triệu vào Càn Chính Điện.

“Trẫm nhớ ngày trước con và Cảnh Diệp lớn lên cùng nhau, nay con trở về không biết đã gặp lại nó chưa?”

“Đa tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần cùng Ngũ đệ tình cảm vẫn luôn tốt. Phu thê Ngũ đệ đã sớm cho người thăm hỏi nhi thần rồi ạ.”

“Như vậy cũng tốt, sắp đến là thu săn rồi. Gần đây nhà chồng của muội muội con liên tục dâng sớ cho trẫm, chắc con đã đọc qua rồi. Con thấy thế nào?”

“Bẩm phụ hoàng, thu săn các năm luôn là dịp để triều đình trấn an các bộ tộc du mục. Nhi thần vừa trở lại nên không nắm rõ tình hình gần đây, có điều nhi thần nghĩ phía bắc vẫn là một bộ phận quan trọng. Chúng ta cần có những động thái rõ ràng hơn.”

“Rõ ràng như thế nào?”

“Bên phía Duy Hãn bộ yêu cầu người đứng ra tổ chức năm nay phải là người có liên đới với bọn họ. Nhi thần nghĩ yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, hơn nữa nếu chúng ta làm tốt thì đây cũng là cơ hội để dập tắt những ý định không nên có của bọn họ.”

Hoàng đế trầm ngâm nhìn Tiêu Cảnh Nhiên hồi lâu.

“Nếu con đã biết suy nghĩ vì đại cục như vậy, trẫm nghĩ con cũng là người phù hợp để được chọn.”

Tiêu Cảnh Nhiên lập tức quỳ xuống.

“Nhi thần chỉ trình bày suy nghĩ của mình, nếu có sai sót mong phụ hoàng thứ tội.”

“Không, con có thể nghĩ như vậy được thì tốt. Bây giờ trẫm muốn giao cho con đảm nhận trọng trách này, con làm được không?”

Tiêu Cảnh Nhiên chầm chậm ngẩng đầu lên.

“Nhi thần quyết dốc hết lực, để không phụ sự tin tưởng của người.”

“Tốt, chuyện lần này trẫm giao cho con. Nếu Cảnh Diệp không bị tàn phế, có lẽ trẫm cũng sẽ giao cho hắn một phần công việc.”

“Phụ hoàng anh minh, Ngũ đệ xưa nay văn võ song toàn. Hơn nữa năm đó bình định phản loạn Duy Hãn bộ, chẳng những bọn họ không căm thù mà còn nể phục tài hoa của hoàng đệ. Thu săn không có hoàng đệ đúng là thiếu sót lớn.’’

“Nếu đôi chân hắn có thể lành lại được thì tốt rồi.”

Trong khi hoàng đế cảm thán, Tiêu Cảnh Nhiên vẫn bảo trì sự im lặng.

Phúc Bảo công công đột nhiên chạy vào trong với vẻ mặt vui vẻ hiếm có.

“Hoàng thượng, hoàng thượng!”

“Chuyện gì? Ngươi không thấy trẫm cùng Tam điện hạ đang nói chuyện sao?”

“Hoàng thượng, đây thực sự là tin vui khó gặp. Nô tài nghĩ nếu hoàng thượng cùng Tam điện hạ biết được thì cũng sẽ rất vui.”

Tiêu Cảnh Nhiên lúc này cũng quay đầu lại.

“Thật sao? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Hoàng thượng, Duệ vương điện hạ đang cầu kiến ở bên ngoài.”

Hoàng đế dường như đã hiểu ra điều gì đó, bởi vì nếu chỉ cầu kiến thông thường thì không lý nào Phúc Bảo công công lại vui như vậy được.

Tiêu Cảnh Nhiên cũng góp lời.

“Nếu Ngũ đệ có chuyện quan trọng thì phụ hoàng sẽ triệu hắn vào, ngươi vui như vậy làm gì?”

“Bẩm hoàng thượng cùng Tam điện hạ, nô tài hôm nay đã tận mắt chứng kiến Duệ vương điện hạ đi đứng bằng hai chân rồi, rốt cuộc đã không cần dùng tới xe lăn nữa.”

“Cho hắn vào đi.”

Tiêu Cảnh Diệp được hộ vệ đỡ vào, hắn cũng giả vờ đi tập tễnh cho giống người vừa lành lại đôi chân.

“Nhi thần xin thỉnh an phụ hoàng cùng Tam ca.”

“Không cần quỳ! Mau đứng lên.”

Hoàng đế lập tức phất vạt áo đến gần để nhìn.

“Thật sự là có thể đi được rồi à?”

“Vâng ạ, nhi thần cũng không thể ngờ đến. Gần đây nghe nói Tam ca tưởng đâu chết già trong cái chỗ toàn người chết đó ai ngờ lại có thể trở ra, nhi thần vui vẻ đến mức đứng ngồi không yên. Sáng nay vương phi xoa bóp cho nhi thần thì chân đột nhiên có cảm giác trở lại.”

“Tốt, như vậy thì tốt quá. Gần đây trẫm bộn bề nhiều việc, chân của con có thể lành lại làm trẫm thấy an ủi rất nhiều.”

Tiêu Cảnh Nhiên cũng góp lời.

“Đôi chân của Ngũ đệ lành lại thật đúng lúc, dù sao thu săn cũng sắp diễn ra. Hoàng thất chúng ta nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng chờ đợi được chiến thần nhập cuộc rồi. Không biết Ngũ đệ có kịp điều dưỡng không đây.”

“Quá lời, quá lời rồi. Thu săn lần này ta sẽ tham gia, dù sao ta cũng lỡ hứa sẽ dắt vương phi theo cùng rồi.”

“Đúng rồi, ta suýt thì quên mất. Nghe nói ngươi thành hôn lần thứ tư, ta còn chưa kịp gửi quà tặng mừng.”

Trước những lời bông đùa vui vẻ của Tam hoàng tử, hoàng thượng cũng không đứng ngoài.

“Vừa mới trở về, chuyện quà cáp từ từ đưa cũng không sao. Dù sao phu thê của nó cũng đâu trông chờ chút quà mừng của ngươi đâu?”

“Lễ vẫn phải làm, nhưng dù sao ta cũng chưa có tiền. Hay là phụ hoàng lấy ra vài món để nhi thần thay mặt đưa qua cho ạ?”

Đây rõ ràng là ăn cướp trắng trợn còn bày đặt danh với nghĩa.

“Được rồi, chuyện thu săn sắp tới quan trọng hơn. Tam ca có thể khiến người ta tin tưởng mình hơn được không? Không khéo người khác nhìn vào lại sợ ngươi làm đổ bể mọi việc.”

“Chuyện đó ta lo được, dù sao muội muội ta cũng làm dâu bên đó mà.”

Hoàng thượng lúc này cũng lên tiếng.

“Đến lúc thu săn, hai người các ngươi không cần đi theo trẫm, đi ứng phó với đám quý tộc Duy Hãn bộ kia đi. Các ngươi là những võ tướng xuất chúng nhất trong số những người con trai của trẫm, cho hai ngươi đi là phù hợp nhất.”

Tiêu Cảnh Diệp và Tiêu Cảnh Nhiên trao đổi ánh mắt với nhau, sự ăn ý bao năm vẫn không thay đổi.

“Bẩm phụ hoàng, còn việc hộ giá…”

“Chuyện đó đã có thái tử cùng những người khác, các ngươi cứ làm việc của mình là được.”

“Nhi thần tuân chỉ.”

Về việc phân công lần này, hoàng đế xem như cũng công bằng giữa những người con.

Còn việc có nắm bắt được cơ hội hay không thì tuỳ vào mỗi người.

Tiêu Cảnh Diệp cùng Tiêu Cảnh Nhiên đi dạo bên bờ hồ trong cung, gần với cung điện đã xảy ra cung biến khiến cuộc đời bọn họ thay đổi.

“Chỗ bờ hồ này, lúc còn nhỏ ta cùng hoàng huynh đã đến chơi không biết bao nhiêu lần.”

“Đúng vậy, nhưng đều là chuyện cũ cả rồi. Mẫu phi cũng không còn, mọi thứ đương nhiên chỉ còn là kỷ niệm. Chuyện quan trọng là tương lai trước mắt.”

Chỉ một đoạn ngắn cũng đủ để nhìn thấu tâm can cả hai.

Một người muốn buông xuôi, còn kẻ thì dã tâm bừng bừng.

“Ta ở lâu trong hoàng lăng nên còn nhiều chuyện chưa rõ, vẫn còn cần hoàng đệ giúp sức.”

“Những chuyện râu ria thì không cần, hoàng huynh nên tự ý thức lý do vì sao mình ở đây trước đã.”

“Ý của hoàng đệ là?”

“Hoàng huynh không phải là đang nghĩ những người kia sẽ tha cho ngươi đó chứ?’’

(21)

“Tất nhiên là không rồi.”

“Hoàng huynh trở về đột ngột, ngươi nghĩ ai là người hận nhất?”

“Tất cả bọn họ.”

Tiêu Cảnh Diệp mới nói tiếp.

“Đúng rồi, ngươi nghĩ như vậy mới đúng. Hoàng hậu hay thái tử dĩ nhiên căm hận, nhưng nhiều hơn là lo sợ ngươi sẽ ảnh hưởng đến vị thế của mình. Những người kia thì không dại gì phản đối phụ hoàng, còn bên trong có toan tính gì thì ai mà biết được.”

“Thái tử không tài không đức, chỉ dựa vào thân phận nên mới có thể trở thành trữ quân. Chính vì vậy nên người khác mới ghen ghét, chỉ riêng chuyện hắn là thái tử mà vẫn không dập được dã tâm của những kẻ khác là đã thấy vô dụng rồi.”

“Hoàng hậu cứ nghĩ hai chúng ta mới là mối nguy, còn những người kia chỉ là nhãi nhép. Thần đệ chỉ có thể là nói bà ta đã phạm sai lầm chết người.”

“Giờ đây hoàng huynh trở về, hoàng hậu hay những kẻ khác cũng chỉ coi ngươi là miếng thịt đệm để bọn họ đấu đá mà thôi. Hoàng huynh nếu thực sự có bản lĩnh, thì phải biến cơ hội thành chiến thắng của riêng mình.”

Tam hoàng tử không phải đồ ngốc, hắn rất nhanh đã nghe hiểu.

“Nói như hoàng đệ, vậy có lẽ thu săn sắp tới là không yên bình rồi?”

“Hoàng huynh nói phải, hoàng hậu cùng thái tử sẽ gấp rút thể hiện để giữ vững vị thế. Nhưng mà những người khác có để yên hay không chứ?”

Tiêu Cảnh Nhiên nhìn trân trân về phía cung điện mình từng lớn lên ngày trước nhưng nay đã hoang tàn như lãnh cung.

“Ta vừa trở về, tạm thời chưa có đủ thế lực theo dõi động tĩnh của mẫu tử hoàng hậu, mà có lẽ cũng chẳng dễ gì làm được.”

“Hoàng huynh chớ có lo, sẽ có người khác đảm nhận thay phần huynh thôi. Chúng ta làm tốt việc của mình là được.”

Nếu như hai huynh đệ trông có vẻ nhàn nhã, thì phía hoàng hậu lại không được như vậy.

Hoàng hậu nhân cơ hội mời thái tử vào dùng bữa, sau đó đuổi hết người khác ra ngoài.

“Giờ này con còn tâm tư mà ăn cơm sao?”

“Mẫu hậu mời nhi thần đến dùng bữa, đương nhiên là nhi thần phải thuận theo rồi ạ.’’

“Bổn cung kêu con đến vì chuyện gì, con có ý thức được không hả?”

Thái tử bực bội để đũa xuống.

“Mẫu hậu chỉ chăm chăm những chuyện đó thôi à? Nóng vội chính là thua cuộc trước rồi.”

Hoàng hậu nghe vậy mới bình tĩnh lại hơn.

“Nói như vậy con có cách ứng phó chưa?”

“Nhi thần không nghĩ chuyện đó có gì quan trọng, dù sao chỉ cần còn cữu cữu ở đó thì những kẻ khác có là gì.”

“Con trai ngốc của ta, con không thấy hậu duệ của nữ nhân Ninh tần kia đã trở về rồi sao? Con còn ngồi đó nữa, con còn không nhớ rõ năm đó vì sao bổn cung phải làm vậy với nó sao?”

“Tiêu Cảnh Nhiên dù có được sủng ái cách mấy thì cuối cùng vẫn phải vào đó, điều đó cho thấy phụ hoàng chỉ coi trọng quyền lực. Mà nếu như nhà mẹ của mẫu hậu vẫn còn tốt, thì đương nhiên phụ hoàng cũng sẽ nể mặt đôi ba phần. Gia tộc của Ninh tần giờ có còn đáng nhắc đến nữa đâu.’’

Hoàng hậu cảm thấy sốt ruột vô cùng, nhiều lúc bà ta cũng cảm thấy hoang mang, lo sợ rằng liệu thái tử có phải là đứa con được trời chọn hay không?

So về tài văn, hắn cũng không tồi nhưng so với Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử vốn học rộng biết nhiều thì thua xa.

So về tài võ, hắn cũng chẳng bằng Tam hoàng tử và đặc biệt Ngũ hoàng tử đã từng đích thân cầm quân trên chiến trường.

Nhớ năm xưa, hoàng thượng bây giờ cũng là cầm quân đánh thắng một trận vang dội với xứ Đông La mới vững vàng mà lên ngôi.

Thậm chí Hàm Phúc vương vốn được sủng ái năm đó cũng chẳng thể so bì, bởi vì sự ủng hộ của quần thần mới là thứ quan trọng nhất.

Dù được sủng ái nhưng không có chống lưng thì cũng khó mà yên ổn lên ngôi.

Năm đó Tiêu Cảnh Diệp thắng trận trở về, uy danh đang lên cao làm bà ta rất lo sợ.

Nhưng chưa kịp ra tay thì đã có người làm giúp, cũng từ đó mà hoàng hậu tạm thời buông tha cho Nhị hoàng tử Tiêu Cảnh Thần.

Cái khó của hoàng hậu chính là hoàng thượng có quá nhiều con trai, bà ta không thể bóp cổ chúng chết hết được, nhưng nếu chúng bị thương tật quá nhiều mà thái tử của mình không bị sao thì cũng sẽ khiến quần thần nghi ngờ về đức độ của mẫu nghi thiên hạ.

Bà ta chỉ còn cách diệt trừ dần dần mẫu tộc cùng với chỗ dựa của những người kia, sau đó đợi chúng trưởng thành rồi ra tay từ từ.

Đến nay trong số những người con trai của hoàng thượng thì chỉ có Lục hoàng tử năm đó bị sốt cao mà chết, hơn nữa vốn dĩ cũng chẳng phải mình làm nên hoàng hậu không để tâm.

Còn những người con trai khác vẫn sống đến tuổi trưởng thành để tranh đoạt ngôi vị, cho nên uy danh về đức độ của hoàng hậu vẫn còn đó.

Chứ nếu không bây giờ thái tử chưa chắc đã có chỗ dựa vững vàng khó mà lay chuyển như thế này.

Thế nhưng hắn lại không làm bà vừa ý, nói chung so với hoàng thượng trước khi đăng cơ thì thái tử bây giờ vẫn còn kém xa, chứ chưa nói đến những cái khác.

Trong khi những hoàng tử kia, người nào người nấy thâm sâu như đáy bể, không cách nào hoàn toàn khống chế trong lòng bàn tay được.

Chỉ riêng việc lo lắng về tên Tiêu Cảnh Nhiên từ trong hoàng lăng bước ra đó thôi, bà đã cảm thấy khó thở vô cùng.

Nhớ vào ngày tiệc tẩy trần, lễ nghi của hắn không chê vào đâu được.

Điềm tĩnh, thông minh, khéo léo chẳng khác nào Ninh tần năm xưa.

Trong khi đó giữa hoàng hậu và hắn đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiến cho quan hệ đôi bên đã không còn cứu vãn được nữa.

Chưa tính đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện Ninh tần năm đó cũng khiến hắn hận bà tới chết.

Thế nhưng hắn lại chưa từng biểu lộ bất cứ điều gì, từ đó đến nay vẫn luôn cư xử đúng mực.

Hoàng hậu không hề vì vậy mà thấy yên tâm hơn chút nào, ngược lại còn lo lắng hơn.

Bà ta đã sống cả nửa đời mình trong hậu cung, dĩ nhiên có thể hiểu được đạo lý người càng hòa nhã thì lại càng thâm sâu khó lường.

‘’Mẫu hậu, chẳng lẽ người đã có tính toán rồi sao?’’

‘’Vì sao lại không chứ? Tất cả cũng là tại những đứa con trai không yên phận kia, mới làm cho trên triều sóng gió triền miên. Nay hoàng thượng cũng lớn tuổi nữa, tất nhiên là hắn lại càng đa nghi rồi. Đợt thu săn này, nếu bổn cung đoán đúng, thì hoàng thượng chính là muốn nhân cơ hội này trấn áp kẻ dưới.’’

‘’Như vậy chúng ta nên ra tay như thế nào?’’

(22)

Hoàng hậu ngồi thẳng người, giọng nói vốn đã rất nhỏ nay lại nhỏ hơn.

Bọn họ đang bàn một chuyện mà nếu có kẻ khác nghe được thì chắc chắn sẽ không xong.

‘’Hoàng thượng muốn thể hiện, thì chúng ta cứ cho người thể hiện thôi.’’

‘’Ý mẫu hậu là?’’

Hoàng hậu theo bản năng chuyển động tròng mắt ra tứ phía, sau đó mới nói tiếp.

‘’Bổn cung đã nói với ca ca, cố gắng sắp xếp thú hoang ở xa một chút. Diệu tần đang được coi trọng vốn xuất thân Duy Hãn bộ, nay đã về dưới trướng bổn cung. Bên nhà mẹ nàng ta sẽ phối hợp với chúng ta.’’

‘’Đến lúc đó, con cứ đi theo phía sau là được. Có điều, nhớ cách xa ra một chút, khi có chuyện mới lập tức ra ứng cứu.’’

‘’Bổn cung đã nghe nói rồi, hai tên giỏi võ nhất là Tiêu Cảnh Nhiên cùng Tiêu Cảnh Diệp đều sẽ phụ trách tiếp đón với các quý tộc Duy Hãn bộ, không có đi theo hộ giá.’’

‘’Đây là cơ hội ngàn năm, con phải nắm bắt được.’’

Thái tử nhanh chóng hiểu ý, nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này quá mức mạo hiểm.

Ngộ nhỡ bị lộ tẩy chẳng phải là bọn họ sẽ xong đời sao, lúc đó dù có bao nhiêu thế lực chống lưng đi nữa cũng không có tác dụng.

Hành thích vua là tội lớn, dù bị tru di cửu tộc cũng xứng đáng.

‘’Mẫu hậu, chuyện này rất nguy hiểm.’’

‘’Bổn cung tất nhiên là biết, nhưng không còn cách nào khác. Nhân lúc đám người kia còn chưa ra tay, thì chúng ta phải đi trước một bước. Lẽ nào con đợi Tiêu Cảnh Nhiên an ổn sắp xếp đợt thu săn này, sau đó trở về hắn lại được sủng ái, rồi được phụ hoàng con trọng dụng thì con mới cuống cuồng lên sao?’’

‘’Chuyện này một khi thành thì cũng rất dễ kéo thêm ghen ghét, lúc đó cũng có nguy cơ bị lộ. Nhưng nếu như bại thì chắc chắn là không còn đường cứu vãn.’’

‘’Con có thể anh dũng hơn một chút được không? Người muốn làm việc lớn thì phải chấp nhận đánh đổi chứ. Nếu chuyện này mà giao vào tay hai nghiệt chủng được Ninh tần nuôi, với cái tài võ đó bọn chúng chắc chắn sẽ làm ngay. Có khi mặt còn không biến sắc đó chứ, con phải có được bản lĩnh này thì mới làm nên nghiệp lớn được.’’

‘’Mẫu hậu, như vậy chuyện này phải cẩn thận mới được. Nhi thần cảm thấy gần đây phụ hoàng có lòng nghi ngờ chúng ta rồi, chỉ qua chuyện thu săn này thôi cũng có thể thấy rõ.’’

‘’Vậy thì con phải nắm bắt tốt cơ hội này, nhanh chóng trở mình đi thôi. Con trai, mẫu hậu cùng mọi người đều trông chờ vào con đó. Nếu con có bản lĩnh, giờ bổn cung nên làm thái hậu rồi mới phải.’’

Thái tử ra khỏi Phượng Nghi cung với thần thái điềm tĩnh như thường, giống như hai mẫu tử bọn họ chỉ vừa ăn một bữa cơm bình thường thôi vậy.

Trong bóng đêm, một vài ám vệ bước đi nhẹ như ma đang ẩn nấp trong thân phận thái giám nhìn chằm chằm vào bước đi của thái tử, sau đó dùng khinh công thoắt biến ra ngoài.

‘’Vương gia!’’

‘’Trở về rồi à?’’

Tiêu Cảnh Diệp đang ôm ta trong lòng, tay cầm một cuốn sách dày để đọc.

Người người ra vào nhưng hắn vẫn làm như không có gì, vẫn cứ ôm ta không chịu buông, làm ta ngượng muốn chết.

Nhưng mà ở đây chẳng ai quan tâm chuyện đó ngoài ta cả, hộ vệ của hắn vẫn tiếp tục cái giọng bẩm báo đều đều lạnh lẽo đó.

‘’Ồ? Hóa ra là vậy, bổn vương thế nhưng không ngờ mẫu tử hoàng hậu lại dám có tâm tư giết vua giết cha để thượng vị này. Đúng là thú vị thật.’’

Lúc này ta ngẩng đầu lên, tựa cổ vào vai hắn để nói chuyện.

‘’Vương gia, vậy chàng tính làm thế nào? Dù sao lần này chàng cũng không phải đi theo hộ giá, chuyện này chắc chắn không liên quan đến chàng rồi.’’

Thân thể nhỏ bé của ta so với hạng võ phu như Tiêu Cảnh Diệp chẳng khác nào so mèo với gấu.

Ta chính là mèo trắng nhỏ được gấu lớn ôm trong lòng, dùng cơ thể to lớn để giúp ta thấy ấm áp hơn.

‘’Nàng nói không sai, nhưng bổn vương không nghĩ mình nên mặc kệ đâu.’’

Ta cùng hắn nhìn nhau trong giây lát, sau đó ta mỉm cười trước.

‘’Có lẽ nếu người khác biết, bọn họ sẽ nắm lấy cơ hội ngàn năm này rồi.’’

‘’Vương phi nói không sai."

Tiêu Cảnh Diệp bình tĩnh đặt cuốn sách xuống.

‘’Hắc Tử, ngươi đi truyền tin này cho ám vệ trong Định vương phủ đi, để cho Nhị hoàng huynh cũng biết được tin tức này.’’

‘’Tuân lệnh vương gia.’’

Ta không khỏi cảm thán, tranh đấu trong hoàng gia vốn chưa bao giờ là đơn giản.

So ra thì mấy trò mèo ở hậu trạch kiếp trước mà ta thấy lại chẳng đáng vào đâu.

Tiêu Cảnh Diệp ôm lấy ta, dùng giọng điệu mờ ám để hỏi.

‘’Sao? Sợ bổn vương à? Ta thấy hình như nàng hơi run.’’

‘’Thiếp từ xưa đến nay có như vậy sao? Nhưng mà dù sao thiếp cũng rất ngưỡng mộ vương gia, so với chàng ta chỉ là nhãi nhép thôi. Đã như vậy đến lúc đó chàng nhất định phải bảo vệ ta đó.’’

‘’Đó là đương nhiên, chỉ cần nàng ngoan ngoãn đừng bày trò là được. Nơi đó rất đông người, lại dễ dính đến những chuyện không hay.’’

‘’Thiếp biết rồi.’’

‘’Tướng gia dạy nữ nhi ngoan ngoãn đáng yêu thật, ngẩng mặt lên cho ta hôn một cái.’’

‘’Ừm…’’

Tình cảm của ta và Tiêu Cảnh Diệp từ lúc thành hôn cho đến nay vẫn luôn vô cùng tốt, thậm chí là vượt ngoài mong đợi của ta.

Ta thực sự chưa bao giờ dám buông lỏng cảnh giác, nhưng cũng chỉ mong hắn có thể làm được như những gì hắn đảm bảo.

Dù sao, Tiêu Cảnh Diệp trước nay cũng chưa bao giờ thất hứa.