Vương Phi Báo Thù

Chương 9



(23)

Gió đầu mùa bắt đầu nổi lên cuồn cuộn, đoàn người hoàng gia cũng ngược gió đi về phương bắc.

Ta cùng Tiêu Cảnh Diệp ngồi trên một chiếc xe ngựa có lệnh bài Duệ vương phủ.

Đường xá xa xôi cho nên đi cũng rất mệt nhọc, nhưng lại không thể không đi.

Nam nhân đã thành hôn mà lại không mang theo thê nhi cùng đi thì chắc chắn sẽ gây ra nhiều sóng gió, chứ chưa nói đến nam nhân hoàng tộc.

Lần này phi tần theo hầu giá cũng rất ít, hầu hết trong số đó đều có xuất thân cao quý.

Ta nghĩ trong số tất cả những người ở đây, chắc chỉ có xe ngựa của Duệ vương phủ là vắng người nhất.

Bởi vì chúng ta chỉ có hai người, chưa có con cái cũng chẳng có thiếp thất.

Trên đường đi, đoàn người cũng dừng lại ở nhiều trạm nghỉ dành cho hoàng thất.

Cũng phải đến gần cả tháng trời mới đến được Cáp Lạt Nhĩ, địa phận của Duy Hãn bộ.

Từ phía xa xa có thể thấy rõ hàng trăm chiếc lều lớn màu trắng, bên trên cắm vô số lá cờ khác nhau tung bay giữa bầu trời đầy gió.

Dưới chân là thảm cỏ xanh mơn mởn, trải dài tít tắp không thấy điểm dừng.

Người ngựa tấp nập đứng thành hàng để hành lễ tiếp đón hoàng đế.

Gió cùng nắng vàng phủ xuống bọn họ, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ.

Lều của hoàng đế nằm ở trung tâm, nhìn bên ngoài không khác gì so với các lều khác.

Đây là quy tắc của các bộ tộc du mục dành cho đại hãn.

Lều không được to hơn, tựa như ý chí phải san sẻ gánh nặng với con dân cùng với lý tưởng lòng mang thiên hạ của các nam nhân bộ tộc du mục.

Tuy nhiên cung cách bài trí bên trong thì lại có nhiều quy tắc khác biệt.

Từ lều trung tâm nhìn ra tứ phía có thể thấy bố cục được sắp xếp khá khéo léo.

Phía xa nhất là khu lều của các quý tộc Duy Hãn bộ, bên kia là các hoàng tử.

Gần bên lều của hoàng đế là dành cho hậu cung, một bên sẽ cho vương công tông thất.

Không ai gần hoàng đế hơn cả, tất cả đều được sắp xếp cân bằng.

Lều của ta và Tiêu Cảnh Diệp ở phía khá xa so với trung tâm, nhưng ta lại rất thích vị trí này.

Đỡ ồn ào, xô bồ mà còn gần với chuồng ngựa.

Tiêu Cảnh Diệp theo lời hứa cũng dẫn ta đi đến thử ngựa trước.

Thông thường sau khi đoàn người hoàng gia đến đây, tất cả sẽ nghỉ ngơi một thời gian trước đã.

Sau khi chọn được ngày đẹp rồi thì mới tiến hành thu săn.

Cho nên trong thời gian này mọi người có thể thư giãn một chút.

Tiêu Cảnh Diệp mặc trang phục để cưỡi ngựa chờ ta sẵn ở chuồng ngựa.

Không thể không nói nam nhân này thật sự rất tuấn mỹ.

Cơ thể cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn.

Hơn nữa đường nét trên mặt lại rất anh tuấn, hàng lông mày rậm của hắn nhướn lên làm tăng thêm vẻ tinh nghịch thoải mái.

Hắn đang nhai điểm tâm trong miệng, đôi mắt nheo lại nhìn về phương xa cho nên không để ý ta đến.

Tiêu Cảnh Diệp lúc này rất đẹp, hắn đã dần trở thành một hình tượng to lớn trong lòng ta.

‘’Đến rồi sao không lên tiếng?’’

‘’Để xem chàng có nhận ra không thôi.’’

Tiêu Cảnh Diệp chậm rãi quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt của ta.

Hai chúng ta đứng đó nhìn nhau, thời gian cứ như ngưng đọng lại.

Hắn dùng đôi mắt chứa nhiều ẩn ý nhìn sâu vào đôi mắt ta, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng cằm ta lên.

Nhưng mà hắn cũng biết chỗ này là nơi đông người, cho nên vội để tay xuống vai ta, tay kia chỉ đến con ngựa có bộ lông trắng muốt ở phía xa.

‘’Những con ngựa này bổn vương đã kiểm tra qua rồi, nàng cứ yên tâm mà thử. Trong đó bổn vương thấy con ngựa trắng này là hợp với nàng nhất, mau lên thử đi.’’

‘’Ta lên thử, còn vương gia đứng nhìn sao?’’

‘’Không lẽ nàng muốn ta cùng lên?’’

‘’Đương nhiên rồi, không phải là nên như vậy sao?’’

Tiêu Cảnh Diệp cười vui vẻ, sảng khoái đồng ý với yêu cầu của ta.

‘’Được rồi, sớm biết vương phi đối với ta tình cảm sâu nặng, nhưng thật không ngờ là lại đến mức này. Ôi, ta đành phải chiều theo ý nàng vậy.’’

Ta âm thầm bĩu môi, rõ ràng lúc trước khi đi đã hứa hẹn rồi còn gì.

Bình thường ở trong phủ bao nhiêu người cũng chẳng thấy hắn tỏ ra ngại ngùng, giờ tới đây thì bày đặt ra vẻ.

Có điều, ta thà để hai người cùng ngồi trên một con ngựa còn hơn là đi một mình.

Nếu sớm đã biết lần đi săn này sẽ chẳng yên bình thì ta chẳng dại gì một mình một ngựa dạo chơi khắp cái chốn này làm gì.

Ai biết xung quanh đây có ai đó đang bố trí gì hay không chứ.

Tiêu Cảnh Diệp ngồi sau lưng ta, thân thể to lớn vững vàng trở thành chỗ dựa cho ta.

Hắn điều khiển ngựa cực kỳ điêu luyện, tốc độ cũng vừa phải.

Chúng ta tựa như đôi tình lữ đang hành tẩu giang hồ, cưỡi ngựa đi vòng quanh thảo nguyên rộng lớn.

Cho đến khi chúng ta dạo gần một cánh rừng thì đột nhiên nghe được những tiếng động kì lạ phát ra gần đó.

(24)

Ta nhạy cảm phát hiện Tiêu Cảnh Diệp ngồi phía sau đang chăm chú lắng nghe, có lẽ đây là bản lĩnh của một người cầm quân.

Bằng tài điều ngựa thượng thừa, hắn thả chậm con ngựa lại, sau đó chúng ta nhẹ nhàng đi dọc theo sườn của cánh rừng quay ngược trở lại mà không phát ra tiếng động cho người bên trong nghe thấy.

Tiêu Cảnh Diệp hơi thở vững vàng, tiếp tục đi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều là hắn không nói chuyện mà thôi.

Còn ta thì nín thở chờ đợi.

‘’Thả lỏng ra đi, đã không có gì rồi.’’

“Vương gia, chuyện gì vậy?”

“Không có gì, trở về ta sẽ nói cho nàng biết.”

Tiêu Cảnh Diệp đưa ta dạo thêm vài vòng, sau đó mới trở về lại chuồng ngựa.

Ta hơi phụng phịu một chút.

“Vương gia, ta không nghĩ là bây giờ ta đã thành thục đua ngựa đâu.”

Tiêu Cảnh Diệp nựng má ta, dịu dàng nói.

“Không sao mà, thời gian ở đây vẫn còn dài lắm. Ta có nhiều thời gian để giúp nàng mà.”

“Vương gia nói nhớ giữ lời.”

Tiêu Cảnh Diệp cười cười vuốt mặt ta.

Tam hoàng tử Tiêu Cảnh Nhiên bỗng dưng ở đâu lù lù xuất hiện.

“Có phải ta đến không đúng lúc rồi không?”

“Đúng rồi đấy, hoàng huynh đến không đúng lúc chút nào.”

“Duệ vương phi an.”

Ta cũng phải đáp lễ lại hắn.

“Tam điện hạ an.”

Tiêu Cảnh Diệp đưa ta về lều, sau đó cùng sang lều của Tiêu Cảnh Nhiên để bàn chuyện.

Ta không biết bọn họ đã nói gì, mà cũng không muốn biết.

Làm người nên biết điều chút thì dễ sống hơn.

Nhiều ngày sau, thu săn cuối cùng cũng bắt đầu.

Gió phương bắc gào thét mãnh liệt, báo hiệu một chuyến đi săn không yên ả.

Thu săn nhanh chóng bắt đầu.

Hoàng đế cưỡi con hãn huyết bảo mã tốt nhất, đứng ngay ở trung tâm xuất phát.

Hai bên là hàng dài vương công tông thất.

Một bên là quý tộc Duy Hãn bộ, một bên là quan lại triều đình và các hoàng tử.

Hoàng hậu dẫn đầu nữ quyến để ra tiễn đoàn người đi săn.

Ta nhìn thấy Tiêu Cảnh Diệp và Tam hoàng tử Tiêu Cảnh Nhiên vận y phục đen, trông vô cùng nổi bật giữa cả đoàn người Duy Hãn bộ vận y phục thổ cẩm phía sau.

Thu săn bắt đầu, mỗi người chia ra một hướng.

Hoàng đế được hộ giá bởi các hộ vệ, bên cạnh đó là thái tử và Nhị hoàng tử.

Đợt thu săn này, hoàng thượng giống như muốn lấy lại phong độ thời còn trẻ cho nên đi săn rất xa, hòng săn được thú hoang thực sự làm chiến tích.

Có điều, dường như thú hoang ở khá xa so với mức cho phép hằng năm.

Cho nên hoàng đế đã rong ruổi cả nửa ngày trên thảo nguyên nhưng vẫn chỉ săn được những con thú nhỏ.

Đang đi săn thì đột nhiên có một con báo xuất hiện ở phía xa, lập tức hoàng thượng tăng tốc để đuổi theo nó.

Cung đã lên dây, chỉ chờ bắn trúng.

Nhưng đột nhiên mũi tên lại đổi chiều, hoàng thượng đưa cung chếch sang một góc khác rồi thả tay.

Mũi tên bay vút đi trong gió, sau đó cắm ngay vào thân của một mũi tên khác.

Cả hai mũi tên ghim vào nhau rồi cùng rơi xuống đất.

Cảnh tượng ảo diệu này đã kinh động đến những người phía sau.

“Hộ giá, mau hộ giá. Người đâu, hộ giá!"

Nhị hoàng tử Tiêu Cảnh Thần hô lên, sau đó tiến lên che trước hoàng thượng rồi đưa tên về phía đó ngắm bắn.

Thái tử lúc này cũng vội lao lên cứu giá, nhưng mọi thứ đã muộn.

Người người xung quanh lập tức bảo vệ hoàng thượng, đoàn người sau đó tạm thời rút lui về.

Tin tức hoàng thượng gặp thích khách trong lúc đi săn nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Chỉ trong vài canh giờ, toàn bộ khu vực săn bắn đã vang lên vô số tiếng gào thét khẩn thiết của những tướng lĩnh trông coi bị tra khảo.

Ai nấy đều nơm nớp lo sợ mình bị vạ lây.

Tiêu Cảnh Diệp trở về lều, nhàn nhã ngồi xuống giống như chuyện bên ngoài không liên quan gì tới hắn.

Ta đưa cho hắn một ly trà, sau đó hỏi chuyện.

“Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Ta đi săn cùng người bên phía Duy Hãn bộ, bọn họ người nào người nấy đều sung sức cả.”

“Như vậy vương gia có mang về cho thiếp cái gì không?”

“Bổn vương đứng đầu, săn được nhiều con lắm. Nàng thích con gì thì cứ ra mà chọn, có điều ta sợ nàng không thích mấy thứ máu me đó thôi.”

“Đa tạ vương gia.”

Tiêu Cảnh Diệp cầm lấy tay ta xoa như ngọc bội, sau đó mới nói tiếp.

“Tiêu Cảnh Thần quả nhiên không làm bổn vương thất vọng.”

“Nói như vương gia thì lần này thái tử bị cướp công rồi à?”

“Không sai, mẫu tử hoàng hậu vốn định dàn dựng cảnh cứu giá trước thú hoang. Ai ngờ thú hoang còn chưa tới thì đã gặp phải thích khách, kết quả bị Nhị hoàng huynh chiếm công rồi.”

Ta có thể hiểu ý hắn nói.

Tiêu Cảnh Thần phá vỡ bàn tính của mẹ con hoàng hậu bằng một bàn tính khác của hắn.

“Thích khách” kia có lẽ cũng là do hắn sắp xếp, hoặc có khi là không có thích khách nào cả mà chỉ là một liên hoàn bẫy.

Trước đây ta có nghe phụ thân nói, các bộ tộc du mục thường sử dụng một vài loại bẫy khi săn bắn.

Chẳng hạn như sắp xếp nhiều mũi tên trên cành cao của cây, đầu mũi tên này hướng vào mũi tên kia.

Một khi ai đó đứng ở phía xa, thậm chí có thể là ở bìa rừng bắn vào mũi tên dẫn, thì nó sẽ phóng đến các mũi tên kia và tạo ra một bẫy liên hoàn.

Kết quả là mũi tên cuối cùng sẽ bắn vào mục tiêu.

Thế nhưng, để thực hiện được điều này là rất khó.

Bởi nó yêu cầu lực bắn và kỹ thuật bắn cực kỳ cao siêu mới có thể làm thành công.

Các dân tộc du mục hay đi săn bắn thường chỉ dùng kế này trong trường hợp đi ít người, hoặc gặp thú dữ khó mà kiềm được.

Những loại kế này thực chất đã có từ rất lâu, nhưng lại không phổ biến do có rất ít người thực hiện được.

Không ngờ Tiêu Cảnh Thần lại dám sử dụng kế này.

Liên tưởng đến chuyện hắn làm với cái chân của Tiêu Cảnh Diệp, ta không thể không nghĩ nhiều hơn về Nhị hoàng tử này.

Văn võ song toàn, tính tình lại cực kỳ âm hiểm.

Người như vậy mà kiếp trước lại bị Tiêu Cảnh Dực lừa giết chết thì rất khó tin.

Bởi so về mưu kế lẫn độ tàn nhẫn, Tiêu Cảnh Dực còn thua xa.

Tiêu Cảnh Thần lần này trở về sẽ đắc thế, như thế dẫn đến Tiêu Cảnh Dực cũng sẽ không an phận.

Vậy thì phủ thừa tướng sẽ ra sao đây?

Bất kể là như thế nào, Tiêu Cảnh Thần này nhất định ta phải diệt trừ.

Hắn sống, chúng ta chỉ có đường chết.

(25)

Hoàng đế nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế bành dài trong lều.

Hàng chục người nơm nớp lo sợ đứng phía sau, không một ai dám thở mạnh.

“Người đâu.”

“Bẩm hoàng thượng, có nô tài.”

“Gọi Trương Đông Thành và Triệu Nhân tới đây.”

Một khoảng thời gian sau người lập tức có mặt.

Bao nhiêu nô tài đều lui hết ra ngoài.

“Tiêu Cảnh Vũ đúng là gan rất lớn!”

“Hoàng thượng xin bớt giận.”

“Bớt giận? Các ngươi nói trẫm bớt giận sao? Mẫu tử hoàng hậu bao năm ăn gan hùm mật gấu nên dần dần chẳng xem ai ra gì rồi.”

Trương Đông Thành ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói.

“Hoàng thượng, vì sao người dám chắc là thái tử có liên can ạ? Dù sao thái tử cũng chưa kịp làm gì.”

“Đó là do nó may mắn, chẳng lẽ đợi đến khi nó thành công giết vua giết cha sao?”

“Nghiệt tử!”

Hoàng đế nhìn đăm đăm ra xa, không ai biết người đang thực sự nghĩ gì.

“Trẫm sống đến tuổi này, chẳng lẽ còn không rõ địa hình nơi này sao? Bình thường thú hoang cách bao nhiêu dặm trẫm đều nằm lòng. Hôm nay có điều bất thường như vậy, lẽ nào trẫm đoán không ra có người giở trò?”

“Hoàng thượng thánh minh!”

Triệu Nhân, thân là cha vợ của Ngũ hoàng tử bấy giờ mới lên tiếng.

“Nhưng ngày hôm nay mọi chuyện xảy ra như vậy, trọng điểm vốn không nắm ở chuyện thú hoang.”

“Đúng vậy, hoàng thượng. Hôm nay người gặp phải thích khách.”

“Hoàng thượng, thần có một suy đoán này, không biết có nên nói hay không?”

Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu.

“Không biết hoàng thượng có từng nghe qua liên hoàn bẫy không?”

“Liên hoàn bẫy?”

Sau đó, Triệu Nhân bắt đầu giải thích từng chút một về những gì mình suy đoán.

“Những thứ này ai có kinh nghiệm thực chiến với các bộ tộc du mục thì mới biết, bởi vì không có cuốn sách binh pháp nào đề cập cả.”

“Nhưng lúc đó Tam điện hạ cùng Duệ vương gia đều cách chúng ta rất xa, có bắn cả trăm mũi tên cũng không tới. Như vậy chắc chắn bọn họ khó mà liên quan đến chuyện này.”

“Thủ thuật này yêu cầu kỹ thuật cực kỳ cao siêu, nếu ai làm được chắc cũng danh chấn thiên hạ rồi. Nhị hoàng tử và thái tử thì đều ở gần hoàng thượng cả.”

“Thần suy đoán, không biết mũi tên này là do người nào bắn?”

Trương Đông Thành cũng không phải kẻ ngốc, ông ta gần như đã bắt kịp những giả thuyết này.

“Ngươi nói thủ thuật này xuất phát từ các bộ tộc du mục?”

“Đúng vậy, các tướng lĩnh từng tham chiến trong các cuộc bình định phản loạn chắc có lẽ sẽ biết. Duệ vương điện hạ cũng biết những cái này.”

Trương Đông Thành hơi ngạc nhiên vì sự thành thật của Triệu Nhân.

Người này đúng là của hiếm cần được bảo tồn của giới quan liêu.

Con gái ông ta đang là Duệ vương phi của Tiêu Cảnh Diệp, vậy mà ông ta cũng dám lôi điện hạ vào chuyện này.

“Trẫm hiểu, không cần gọi Tiêu Cảnh Diệp tới đâu.”

“Triệu Nhân, vậy theo ý ngươi thì ai là người có khả năng đứng sau chuyện này nhất?”

Triệu Nhân cẩn thận trả lời.

“Thần không dám chắc, đó chỉ là suy đoán của thần. Nhưng thần nghĩ người bắn có lẽ là một tướng lĩnh nhỏ nào đó, giống như lính đánh thuê trà trộn vào.”

Trương Đông Thành cũng lên tiếng.

“Trước mắt cách giải thích của tướng gia là hợp lý nhất. Nhưng để làm được như vậy không phải là ý tưởng của một người, mà phải có sự che chở của một thế lực nào đó khác.”

“Nhưng mà nếu có một thế lực nào đó đi đi lại lại dưới mí mắt như vậy, lẽ nào Tam điện hạ cùng Duy Hãn bộ lại không phát hiện ra?”

Nói tới nói lui, cuối cùng tất cả người nào có chút liên quan đều bị lôi vào.

“Tam điện hạ sắp xếp bố trí mà thôi, ngươi nghĩ trong thời gian ngắn cộng thêm lực lượng người đông đúc như vậy thì làm sao mà quản hết được.”

“Có khi muốn làm triệt để cũng sẽ đắc tội bên Duy Hãn bộ, ảnh hưởng đến Lục công chúa đang làm dâu bên đó.”

Chuyện ngày càng phức tạp, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến bang giao hai bên.

Cáp Lạt Nhĩ đã là một phần trong lãnh thổ, nhưng chính vì vừa sáp nhập không bao lâu nên vẫn còn chưa ổn định.

Hoàng đế giữ hai đại thần ở lại rất lâu, không ai biết bên trong đang bàn bạc chuyện gì.

Hoàng hậu sốt ruột đi đi lại lại trong lều, làm cho thái tử vốn đang lo lắng cũng không chịu nổi nữa.

“Mẫu hậu, người ngồi xuống chút đi.”

“Con nói xem vì sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai đã phá hỏng kế hoạch của chúng ta?”

Mặc kệ hoàng hậu lo lắng, thái tử vẫn cảm thấy yên tâm vì mọi thứ không thành.

“Mẫu hậu, nhi thần nghĩ nếu chuyện thất bại thì cũng tốt. Ít nhất là không liên quan đến chúng ta, phụ hoàng có điều tra cũng không tới.”

Hoàng hậu bực bội vô cùng.

“Con chỉ nghĩ được đến vậy thôi sao? Con dụng tâm chút đi, có thấy chuyện lần này là có người cố ý phá chúng ta không hả?”

“Như vậy thì có khả năng chuyện này đã bị bại lộ, tức là chúng ta đã bị người khác nắm đằng chuôi rồi.”

“Đúng rồi, những người kia đã xử lý hết chưa?”

Thái tử nghe xong thì cũng hơi hoảng, thầm tự trách mình suy nghĩ nông cạn.

“Mẫu hậu yên tâm, chuyện này đã làm rất sạch sẽ rồi. Chỉ là nếu đúng như người nói, vậy không biết người cố ý phá chúng ta có nắm thêm bằng chừng nào khác không?”

“Nhi thần sẽ xử lý chuyện này cẩn thận. Chỉ là hiện tại chúng ta không nên hành sự, bởi nếu có chút động thái cũng sẽ rất dễ bị nghi ngờ.”

Hoàng hậu lạnh giọng: “Nếu có gì bất thường thì đều giết hết cho ta!”