Tảng sáng, phòng vẫn còn âm u, Lục Oanh mơ hồ tỉnh lại. Nàng chưa mở mắt, mùi thơm nơi chóp mũi làm cho nàng hồn khiên mộng nhiễu*. Một đêm này nàng ngủ thật sự rất cạn.
* Hồn khiên mộng nhiễu: Hồn bị dẫn dắt, mộng bị quấy nhiễu.
Mở mắt ra, Lục Oanh mới phát giác cả người mình đã không tự giác mà rút vào lòng Cố Thanh Trản, nói không rõ rốt cuộc là ai ủ ấm ai. Lục Oanh sợ đụng vào miệng vết thương làm đau nàng, tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn thật cẩn thận mà nhích người ra khỏi lòng Cố Thanh Trản, thế nhưng tay nàng vẫn còn vòng qua hông mình...
Thời gian dần trôi, ánh sáng bên ngoài từng chút từng chút hắt vào trong phòng, khuôn mặt Cố Thanh Trản cũng từng chút từng chút trở nên rõ ràng, mà ý thức của Lục Oanh cũng từng chút từng chút thanh tỉnh lại.
Lục Oanh nằm nghiêng, mặt đối mặt với Cố Thanh Trản, im lặng chạm nhẹ sườn mặt và cổ nàng. Thật ấm áp. Nhiệt độ cơ thể nàng rốt cuộc trở lại bình thường, hai gò má hơi ửng đỏ, không còn trắng bệch như tối hôm qua. Lục Oanh chăm chú nhìn đôi mắt đóng chặt của Cố Thanh Trản. Lần đầu tiên ngắm nàng gần như vậy, có thể cũng là lần cuối cùng.
Nghĩ nghĩ, Lục Oanh nâng tay tháo xuống bùa bình an trên cổ mình. Từ ngày Cố Thanh Trản đưa túi bùa này cho nàng, nàng vẫn luôn mang nó bên người.
Lục Oanh chải vuốt làn tóc phân tán của Cố Thanh Trản, đeo túi bùa vào chiếc cổ thon dài của nàng, trả về cho chủ cũ. Nếu bùa này thật sự có thể bảo hộ người ta một đời bình an, Lục Oanh hy vọng người nọ là Cố Thanh Trản.
Lục Oanh đẩy ra cánh tay Cố Thanh Trản đang khoát lên hông mình. Trên đoạn đường rời khỏi Thanh Nguyệt các, nàng không một lần xoay đầu. Từ ngày hôm nay, nàng là Vương phi, mình là Trắc phi. Dù có yêu nàng, vĩnh viễn chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng.
Đợi đến lúc Cố Thanh Trản tỉnh lại, người bên cạnh đã sớm rời đi, chỉ chút ấm áp còn lưu lại cho nàng biết, đêm qua không phải một giấc mộng. Nàng cúi đầu nhìn bùa bình an trên cổ, suy nghĩ xuất thần.
***
Đối với Lục Oanh, quên một người rất khó, nhưng ẩn nhẫn một phần cảm tình không khó. Trong lòng có thể thầm nghĩ Cố Thanh Trản, nhớ nàng, nhận hết dày vò, nhưng gặp mặt vẫn như người lạ mà gật đầu mỉm cười.
Giờ đây, Thanh Nguyệt các cuối cùng không nghe thấy tiếng nói tiếng cười nữa, tình cảnh Thu Thủy uyển càng thêm đáng buồn. Tiếng đàn du dương cũng biến mất, chiếc đàn cổ nơi thư phòng phủ kín một tầng tro bụi. Cố Thanh Trản không yên lòng khẩy nhẹ dây đàn, tiếng ngân yếu ớt vang lên rồi im bặt.
"Ngươi nhớ nàng." Ánh Thu thấy bộ dáng Cố Thanh Trản thất thần, sao lại không rõ tâm tư của nàng.
"Ta không có." Cố Thanh Trản tựa đầu xoay qua một bên, lấy chút thức ăn cho cá ném vào ao.
"Ngươi không nên động tình."
"Ta không có." Vẫn là ba chữ này, Cố Thanh Trản có thể trốn tránh Ánh Thu, nhưng không thể trốn tránh bản thân. Nàng nhớ Lục Oanh. Nàng cũng nhận ra từ khi nàng thụ thương, Lục Oanh luôn cố ý lảng tránh nàng.
"Ngươi lại động tâm với một nữ tử..." Tính cách của Cố Thanh Trản như thế, vậy mà lại có vài phần chân tâm thực lòng với người khác, thật đúng là bất khả tư nghị*.
* Bất khả tư nghị: Chuyện vượt ngoài lý luận, không thể giải thích nổi.
"Ngươi ra ngoài đi." Cố Thanh Trản tuy ngữ điệu bình ổn, nhưng không giấu được phiền não trong lòng. . ngôn tình sủng
"Nếu động tình, các ngươi sẽ không có kết quả tốt."
"Ta biết."
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Cố Thanh Trản chấp bút nhúng mực, lại viết một chữ "Oanh".
"... Nếu chúng ta vẫn đều là nữ tử, ta cũng sẽ yêu ngươi." Nàng gác bút, lời Lục Oanh nói vẫn in mãi trong đầu không quên được.
Không thấy mặt, thật sự có thể thay đổi cái gì sao?
Dưới lầu các truyền đến tốp năm tốp ba tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau liền nghe tiếng nha hoàn thông báo, "Nương nương, Vương gia đến rồi."
Cố Thanh Trản nắm tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, vò lại thuận thế ném vào giỏ trúc một bên, lại tiện tay lật xem một quyển "Pháp hoa kinh."
"Vương gia..." Thấy Trịnh Triệu vào phòng, Cố Thanh Trản buông kinh thư trong tay, trên mặt tràn đầy tươi cười mà cả mình cũng chán ghét, định đứng lên nghênh đón.
Trịnh Triệu đi đến trước người nàng, dùng tay nhẹ đè lại vai nàng, "Ngươi bệnh nặng mới khỏi, không cần đa lễ... Hôm nay trời rất tốt, ta và ngươi ra ngoài đi dạo một chút."
"Phiền Vương gia quan tâm."
Trịnh Triệu rốt cuộc vẫn là áy náy. Hắn cưới Cố Thanh Trản ba năm, ngoại trừ một hư danh Vương phi, cái gì cũng không thể cho nàng, nhưng nàng lại bất ly bất khí*, chưa từng có nửa câu oán hận.
* Bất ly bất khí: Không rời xa không tức giận.
Nhân sinh như màn kịch, ai thua ai thiệt, ai tính kế ai, không ai nói rõ được. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau, một hồi âm mưu vậy mà đã kéo dài ba năm.
Ba năm, nàng lấy thân phận nữ nhi dòng chính của Thừa tướng gả vào Vương phủ, một lần đợi chính là ba năm. Luận bản lĩnh hư tình giả ý, nàng diễn còn tốt hơn con hát trà lâu, đến mức đã chóng quên bộ dáng ban đầu của mình. Hai mươi lăm năm qua, nàng từng đổi rất nhiều thân phận, từng diễn rất nhiều trường hí, cũng từng giết rất nhiều người... Mười hai, chỉnh chỉnh mười hai người. Nàng nhớ rất rõ ràng, bởi vì chỉ khi giết đủ mười ba người chỉ định, nàng mới có thể rời khỏi Tam Tấn hội, mới có thể trải qua sinh hoạt của người thường.
Mà Chiêu Vương phi... chính là thân phận ngụy trang cuối cùng của nàng. Nàng là sát thủ tâm ngoan thủ lạt nhất Tam Tấn hội, nhưng một khi gả vào Vương phủ lại thành mỹ nhân dịu dàng dương danh thiên hạ.
"A Trản, tâm không đủ tàn nhẫn, ở nơi này liền không thể sống sót, hiểu chưa?"
Nàng là cô nhi, sáu tuổi liền vào Tam Tấn hội. Nếu như không phải gặp Sở Ngọc, nàng nhất định không thể tiếp tục kiên trì, nàng chắc chắn sẽ chết giữa luyện ngục của người nọ.
Sở Ngọc thường xuyên hỏi nàng, "A Trản, ngươi sợ xuống địa ngục không?"
Nàng sẽ lắc đầu, nàng không sợ xuống địa ngục, bởi vì trong lòng nàng Tam Tấn hội mới là địa ngục chân chính. Chỉ cần có cơ hội rời đi, cho dù bảo nàng giết ba mươi người, nàng cũng sẽ không chút do dự.
Ở một nơi không có nhân tính, làm sao nói chuyện nhân tính.
Hậu hoa viên muôn hồng nghìn tía, nhưng dưới đáy mắt Cố Thanh Trản lại là hoang vắng trống rỗng.
"Gả cho ta, thật sự không hối hận sao?"
Cố Thanh Trản nhìn hắn chậm rãi nói, "Vô luận có hối hận hay không, đều không quan trọng. Thần thiếp một khi đã là Vương phi của Vương gia, liền phải một đời phụng dưỡng Vương gia, một đời hầu hạ Vương gia."
"Thanh Trản, ta cái gì cũng không thể cho ngươi."
"... Trong lòng Vương gia nếu có người khác, ta có thể chờ, chờ đến khi trong lòng Vương gia có chỗ nhỏ nhoi để dung nạp thần thiếp. Nếu vẫn đợi không được, ta liền vẫn chờ đợi..."
Gió lên, Trịnh Triệu thấy Cố Thanh Trản ăn mặc đơn bạc, liền cởi áo choàng, khoát lên người Cố Thanh Trản, thay nàng giữ thật chặt, "Ta hối hận, ta không nên cưới ngươi, lầm lỡ ngươi một đời."
"Vương gia..." Cố Thanh Trản kiễng chân, ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng nói, "Nếu chờ được ngươi, mặc kệ thế nào đều đáng giá."
"Nương nương, hoa này xinh đẹp không?" Bích Lạc hái một đóa hoa, lắc lắc cánh tay Lục Oanh, lại phát hiện sắc mặt nàng vô cùng khó coi, "Nương nương... làm sao vậy?"
Nàng nhất định là thích hắn, bằng không... ngày ấy sao lại không chút do dự vì Trịnh Triệu ngăn cản độc châm. Lúc trước nàng thân mật với mình như vậy, lại đối tốt với mình như vậy, chẳng qua là vì tịch mịch. Hiện giờ nàng tâm tâm niệm niệm phu quân đã trở lại, làm sao còn rảnh mà nhớ đến mình...
Lục Oanh bỏ Bích Lạc, thẳng hướng quay về Thu Thủy uyển.
"Ôi! Nương nương!"