Xưa kia, giữa muôn trùng đại dương, biển cả lắng đọng một màu xanh thẳm tựa như cánh hoa thanh cúc diễm lệ, rạng rỡ tỏa sáng dưới ánh mắt trời.
Ngay lúc sóng yên biển lặng, mặt nước dập dềnh gợn sóng, sáng ngời như một lớp pha lê lộng lẫy trong điện thờ thì không một ai biết được, dưới đại dương lung linh có một vương quốc tiên cá tồn tại.
Sự khác biệt giữa nhân loại trên đất liền và tiên cá dưới biển sâu là họ không có chân, phần thân dưới của họ là một cái đuôi cá.
Đáy biển đầy ắp cát xanh bạc mịn lóng lánh, tạo nên ảo giác như đang đi trên mây. Trên cát mịn có một loại cây thần kỳ sinh trưởng với cành lá mềm dẻo, từng đàn cá đủ màu bơi qua lại trong những nhánh cây, cánh hoa đẹp đẽ hơn trên đất liền nhiều, giữa sóng nước chúng như sinh vật chứa đựng linh hồn. Thực tế thì các tiên cá cũng thích nằm giữa loài cây đáng yêu này, tận hưởng những nhành lá mềm dẻo vuốt ve họ dịu dàng.
Sâu thẳm ở đáy biển là Hải Vương Cung, được vô số san hô xây thành vách, tỏa ra ánh sáng đỏ hồng hài hòa trong biển. Ở các cửa sổ cao cao còn trang trí các loại trang sức lớn, ngói là các vỏ sò đen tuyền tạo thành. Cả tòa cung điện tráng lệ phi phàm. Dù là quốc vương hay vương hậu tôn quý ở đất liền, nếu nhìn thấy nơi này sẽ nhất định ngạc nhiên mở to mắt.
Sinh sống trong cung điện dưới đáy biển này là quốc vương và sáu người con trai của ông. Trong đó, người con nhỏ nhất là được nuông chiều nhất. Các tiên cá đều cho rằng cậu là sinh vật xinh đẹp nhất ở vương quốc dưới đáy đại dương này.
Làn da của tiên cá nhỏ mịn màng như cánh hồng bằng ngọc, đôi ngươi xanh thẳm chỉ có sắc biển mới đủ để miêu tả màu sắc khó nói ấy, mái tóc của cậu vàng óng như nắng trời ngoài biển khơi, đôi vú trước ngực của cậu cũng đầy đặn đáng yêu, nở rộ tựa một đóa hoa. Còn đuôi cá của cậu, nó lại mang một màu đỏ hồng rực rỡ của tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Các tiên cá vô cùng yêu thương cậu. Họ nói cậu là con trai được biển cả yêu quý, cậu là con ruột của thần biển.
Tiên cá nhỏ tuyệt trần đáng yêu lớn lên từng ngày, trời sinh hiếu kỳ với thế giới bên ngoài đại dương. Vì lúc nhỏ cậu nghe bà nội kể rằng, mặt trời trên đất liền là một ông hoàng màu vàng rực rỡ giống với màu tóc của ông, không hề giống với sắc tím trầm dưới đáy đại dương.
Vào lúc màn đêm rủ xuống, nơi đó còn có ánh sáng mà bọn họ chưa từng được trông thấy. Nhà nhà đốt đèn, ánh sáng chói lọi khiến bầu trời đêm lập lòe phát sáng. Quan trọng hơn thế, nghe nói ở đất liền, chẳng có khi nào là yên tĩnh như dưới biển. Thành thị như nước chảy, âm thanh xe ngựa, tiếng người cười nói vui vẻ, tiếng chuông vọng ra từ các nhà thờ lân cận…
Chỉ mới nghe một ít, mà đã có cảm giác tâm trí hướng về đó.
Quốc vương đồng ý với những người con trai của mình, chờ đến lúc mười tám tuổi thì họ có thể ngoi lên mặt biển.
Là vương tử tiên cá nhỏ tuổi nhất, cậu chỉ có thể dõi theo những người anh của mình, mỗi một người trở về từ mặt biển, kể cho mình nghe những câu chuyện mới mẻ. Trong đầu vương tử nhỏ hi vọng ghê gớm. Một năm lại thêm một năm, các anh đều lấy được cơ hội lên mặt biển, duy chỉ còn mỗi cậu… Cứ như trong một năm dài dằng dặc này đã khiến cho tiên cá khắp nơi trưởng thành.
Mỗi lần tiên cá nhỏ nhìn thấy anh trai sóng vai bơi khỏi cung điện, cậu vừa cô đơn vừa hâm mộ dẩu môi. Cậu ngồi trên mặt giường vỏ sỏ lớn, tỏ vẻ tủi thân như sắp khóc đến nơi. May mắn thay, các anh trai cũng khéo hiểu lòng người, họ sẽ chờ khi mặt trời khuất núi và đến dỗ dành em trai vui vẻ.
Người anh lớn nhất sẽ ôm tiên cá nhỏ vào ngực, thử vuốt ve lối vào mà em trai ngượng ngùng giấu dưới vảy cá mềm mại. Ngón tay của anh thi thoảng sẽ chui vào, sau đó kiên nhẫn giải thích những chuyện mà họ đã thấy ở trên biển.
Tiên cá nhỏ đáng yêu có một cái cửa huyệt mẫn cảm cực kỳ, chỉ mới bị anh trai vuốt ve như thế mà toàn thân cậu đã nhũn ra như một bãi nước dâm. Anh trai của cậu thích dùng cái cách lạ lùng mang đến sung sướng khác thường này để dỗ dành cậu. Rồi anh lại nói cho cậu nghe, trên đất liền, loài người còn chơi nhiều thứ đa dạng khác nhau.
Có điều, đích xác chỉ khi bé phân thân bên dưới và lối vào nhỏ hẹp được âu yếm, lòng khát khao được lên biển khôn cùng của tiên cá nhỏ mới có thể thỏa mãn.
Mây chuyển sao dời, rốt cuộc đến một ngày, tiên cá nhỏ đã tới sinh nhật lần thứ mười tám. Thân thể trưởng thành chín muồi từ một bé nhỏ đáng yêu thành một người có lồi có lõm. Đuôi cá lóe sáng uyển chuyển, cặp vú tròn đầy nhô lên cao cao với đường cung trông hút hồn cực kỳ, đầu v* hồng hào mịn màng như thể viên châu san hô tinh xảo nhất dưới đáy biển.
Tiên cá anh mang lên vòng hoa bách hợp được làm bằng trân châu cho tiên cá nhỏ, anh sợ hãi ca thán: “Thân ái của ta, em thật đẹp.”
Những anh tiên cá khác cũng có phản ứng tương tự. Bọn họ chia nhau vươn tay vuốt ve bầu vú mềm mại trơn mịn, đặt bàn tay mân mê bên hông của tiên cá nhỏ. Có người thẳng thắn xoa nắn phân thân của cậu, thuần thục đùa giỡn vật nhỏ mẫn cảm, có lúc dùng đầu ngón tay moi chọc âm đế nhỏ ẩn nấp ở cửa lối vào.
Tiên cá nhỏ để họ trêu đùa mình, thở dốc liên hồi, mặt mày ửng đỏ. Cậu rên rỉ nói: “Anh, các anh… thôi mà, em muốn mau chóng ngoi lên bờ cơ…”
Mặc dù các anh mơn trớn rất thoải mái, nhưng mà tiên cá nhỏ càng muốn ngẩn ngơ trên mặt biển, quan sát những thứ mới mẻ mà cậu chờ đợi đã lâu hơn.
“Được rồi.” Ngón tay còn đang lưu luyến không rời đường vào chật hẹp nọ, tiên cá anh cả hôn môi tiên cá nhỏ một chút, nụ cười khá là mập mờ: “Thân ái của ta, chúc em may mắn…”
Một anh tiên cá khác cũng cười, lẩm bẩm nói: “Không biết tên nào có phúc sẽ được uống sữa non của em.” Nói rồi, anh còn đâm mạnh vào mội lối khác của tiên cá nhỏ.