Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 467:




Hoàng Phủ Vân nói xong, dẫn Lý Phúc rời khỏi nhà họ Trần.
Mọi người vây xem đều thầm thở dài một hơi!
Tuy rằng vừa nãy bọn họ bị Hoàng Phủ Vân sỉ nhục, nhưng cũng không dám mơ tưởng báo thù…
Dù sao sau lưng Hoàng Phủ Vân cũng là một quái vật lớn như thương hội Bách Vân!
Bây giờ mãi mới có thể đuổi được Hoàng Phủ Vân đi, coi như là tốt nhất rồi!
Đúng lúc này, đám người Lâm Phong và Trần Y Nặc đi tới.
Adv
“Cậu Lâm!”
Diệp Thiên Tâm nhìn thấy Lâm Phong, kích động hô lên một tiếng.
Người nhà họ Trần đều nhướng mày.
Bọn họ đều biết hôm nay tiểu thư muốn dẫn người đàn ông của mình về nhà họ Trần, không ngờ lại kịp lúc như thế này.
Adv
“Là anh ta!”
“Anh đẹp trai sao lại tới đây!”
Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành hơi ngẩn ra, không thể tin nổi.
Lâm Phong không để ý ánh mắt mọi người ở đây, anh chỉ để ý vết máu trên khóe miệng Diệp Thiên Tâm, nhíu mày hỏi:
“Rốt cuộc là ông làm sao đấy? Sao lần nào gặp ông đều thấy ông bị người ta đánh?”
“Cậu Lâm, hu hu… Tôi đáng thương quá!”
Diệp Thiên Tâm với vẻ mặt bi phẫn kể lại chuyện ban nãy.
Lâm Phong nghe vậy, đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Vân.
“Thì ra đây là đàn em của anh à! Nhưng đàn em phải ra dáng đàn em, tôi giúp anh dạy dỗ một phen, không cần cảm ơn!” . Đam Mỹ Trọng Sinh
Hoàng Phủ Vân nhởn nhơ nói.
Nhưng một giây sau, cái tát của Lâm Phong đã đáp lên mặt Hoàng Phủ Vân, khiến Hoàng Phủ Vân bị đánh văng ra hơn ba mươi mét, cuối cùng nặng đập lên trên tường, miệng không ngừng phun ra máu tươi, lạnh lùng nói:
“Người của tôi mà anh cũng dám dạy à?”
Nhìn thấy thế, mọi người có mặt đều hóa đá!
Đây là thiếu chủ của thương hội Bách Vân!
Là con ông cháu cha!
Sao anh dám làm thế? Không sợ thương hội Bách Vân trả thù sao?
Cho dù là Trần Bắc Huyền cũng phải nhíu mày, đôi mắt quan sát tỉ mỉ Lâm Phong, phát hiện mình không nhìn thấu được anh.
Thằng nhóc này không đơn giản!
Tuy rằng không có khí tức võ đạo nhưng thực ra là ẩn giấu vào trong, là một cao thủ!
Trong mắt Trần Bắc Huyền xẹt qua một tia sáng.
Cho dù ban nãy đối mặt với Lý Phúc, ông ấy cũng không hề sợ hãi!
Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Phong, ông ấy rất cảnh giác, có cảm tưởng rằng ngay cả mình cũng chưa chắc đã thắng Lâm Phong!
Nhưng lát sau ông ấy lại lắc đầu, cảm thấy mình quá lo lắng!
Một thanh niên chừng ba mươi tuổi, mạnh tới mức nào được?
“Thiếu chủ, cậu không sao chứ!”
Lý Phúc phản ứng rất nhanh, chạy tới đỡ Hoàng Phủ Vân dậy.
Hoàng Phủ Vân đẩy Lý Phúc ra, cảm thấy cả người mình đau nhức!
Thân là thiếu chủ của thương hội Bách Vân, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, gã chưa từng nhục nhã như vậy bao giờ!
Nhất là ánh mắt khác thường của người xung quanh khiến gã như bị gai đâm, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào…
“Lâm Phong! Tôi rất tán thưởng anh, vẫn luôn muốn nhận anh làm đàn em! Bao gồm việc hôm nay tôi đến nhà họ Trần cũng là vì anh!”
Hoàng Phủ Vân nhìn Lâm Phong, từ từ nói ra một câu như thế.
Gã không nổi điên như trong tưởng tượng mà trái lại rất bình tĩnh, càng như vậy càng khiến mọi người sợ hết hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.