Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1390: Đêm trước




“Chiến Long Đảo vốn đã đến từ sớm, hơn nữa, thế tới mãnh liệt.”
Người này cũng là người trong giới võ giả, đến từ một môn phái bình thường.
“Sở Trần thật sự là lợi hại, Long Hổ song hiệp phái Bắc Đẩu, Không Hạc đại sư Đạt Ma Sơn, Trục Lãng Tam Tiên Chiến Long Đảo, lại đều trước sau bại trong tay Sở Trần.”
Buổi sáng, tin tức Sở Trần đánh bại Trục Lãng Tam Tiên truyền khắp Thiền Thành.
Giới võ giả chấn động.
Các thế lực môn phái và phái Bắc Đẩu từ lâu đã tìm kiếm tin tức Chiến Long Đảo rất nhanh đã tập trung lại.
“Chiến Long Đảo lòng dạ đáng chém, quả nhiên muốn nhanh chân lên trước.” Mộ Dung Thừa Phong cười lạnh: “Đáng tiếc, bọn họ cũng đánh giá thấp thực lực của sở Trần.”
“Nghe nói cuối cùng Trạm Vô Địch xuất hiện, Sở Trần đã chạy trốn.” Đặng Kiệt Hổ trầm giọng mở miệng.
Đầu lông mày Mộ Dung Thừa Phong nhấc lên.
Bảng võ đạo tông sư, Trạm Vô Địch xếp thứ ba, mà hắn xếp thứ tư, thế nhưng, đều là thực lực tông sư đỉnh phong, cái gọi là bảng xếp hạng võ đạo tông sư, chỉ là một tham khảo mà thôi, hai bên nếu như đánh một trận, vẫn phải xem phát huy tại hiện trường, chi tiết quyết định thành bại.
Mộ Dung Thừa Phong tỏ vẻ cũng không kiêng kỵ Trạm Vô Địch.
“Chiến Long Đảo trộm gà không thành lại mất nắm gạo, Trục Lãng Tam Tiên bại trận, hành tung của bọn họ cũng bại lộ ra.”
“Chỉ chờ hai ngày sau tại Thanh Phong Quan, ai có thể tranh đoạt cơ hội trước.”
Bầu trời Thiền Thành, mây đen dày đặc.
Gió mạnh thổi qua.
Khi bên ngoài mưa gió sắp đến, sở Trần đã trở về biệt thự.
Tống Nhan mấy ngày nay cũng sẽ không rời khỏi biệt thự, sau một buổi tối nghỉ ngơi, cô cảm giác sức lực trên người mình lại tăng lên không ít, nhưng từ bề ngoài mà xem, thân thể của cô cũng không có bất kỳ biến hóa gì, điều này làm Tống Nhan an tâm không ít, cô từng lo lắng, khí lực của mình tăng lên, thân thể có thể theo đó trở nên khác, ví dụ như cường tráng vân vân.
Sự thực chứng minh, cũng không có.
Hơn nữa, ở trong mắt Sở Trần, trên người Tống Nhan tràn ngập một cỗ khí chất xuất trần, như hoa sen trong ao.
Đây có lẽ là nguyên nhân tu luyện Đạo Môn Nhiếp Sinh Công, Tống Nhan dĩ nhiên có loại cảm giác đạo môn tiên khách.
“Về rồi à.” Tống Nhan ôn nhu rót cho Sở Trần một chén trà.
Sở Trần nhìn Tống Nhan, cảm thán: “Bà xã, nếu như em mặc đạo bào mà nói, quả thực chính là tiên cô hạ phàm, cũng chính là Đạo Tông giới võ giả hiện nay xuống dốc, nếu không, người của Đạo Tông nhìn thấy em, phỏng chừng phải phụng em làm tông chủ Đạo Tông.”
Tống Nhan nói: “Nào có khoa trương như
vậy.”
“Một chút khoa trương cũng không có.”
Sở Trần nghiêm túc trả lời, anh cũng cảm thấy kỳ quái, Đạo Môn Nhiếp Sinh Công rõ ràng là song tu công pháp, vì sao Tống Nhan tu luyện sẽ sinh ra loại khí chất này, mà anh cũng không có.
Chẳng lẽ là bởi vì trên người mình kiêm tu công pháp nhiều quá, mà Tống Nhan trước khi tu luyện Đạo Môn Nhiếp Sinh Công, là một người bình thường, thân thể cực kỳ thuần túy.
“Có lẽ, là trên người em còn có bí mật anh không biết?” Sở Trần sau khi uống trà, đặt Tống Nhan lên ghế sa lon, vẻ mặt vùi vào nơi tăm tối của khúc đường, thăm dò bí ẩn
không biết.
Mưa xối xả tầm tã.
Cơn mưa rơi từ ngày đến đêm.
Phố lớn ngõ nhỏ của Thiền Thành, không ít đường phố, dòng nước tịch tụ.
“Đều ướt đẫm.”
Biệt thự tổ ấm nhỏ, thanh âm sở Trần loáng
thoáng truyền ra.
Lại đến nửa đêm.
Mưa lớn bắt đầu dừng, biệt thự tổ ấm nhỏ, yên tĩnh không tiếng động.
Sau khi Sở Trần xuống giường, đi ra khỏi sảnh nhỏ, khoanh chân ngồi.
Một ngày khổ tu, thực lực lại tăng không ít, tiến thêm một bước về tông sư giai đoạn sau.
Sở Trần lấy cảnh giới tông sư giai đoạn giữa có thể đánh bại ba tông sư giai đoạn sau Trục Lãng Tam Tiên liên thủ, anh có tự tin, nếu như mình bước vào tông sư giai đoạn sau, có thể cùng đỉnh phong giới võ giả hiện nay đánh một trận.
Chẳng qua, thời gian ngắn ngủi hai ba ngày, Sở Trần tiến bộ nhanh hơn nữa, cũng không cách nào đột phá đến tông sư giai đoạn sau.
Cường giả đỉnh phong ba đại môn phái, Sở Trần chỉ có thể đặt hy vọng ở trên người Liễu Như Nhạn cùng với viện quân cửu Huyền Môn.
Lại nói tiếp, cũng không biết Trương đạo trưởng cỏ thành công liên lạc với cửu Huyền Môn hay không.
Một lát sau, Sở Trần mở mắt ra.
“Anh muốn ra ngoài sao?” Tống Nhan đi ra khỏi phòng.
Sở Trần gật đầu: “Còn phải đến quán nhỏ Tinh La chế tác thêm một ít bùa.”
Thuận đường còn phải bố trí Thiên Cơ huyền Trận cho Liễu tỷ tỷ một lần.
Nửa đêm.
Trang viên Liễu gia, tường vây quen thuộc, bóng dáng giống nhau, động tác giống nhau, trèo tường tiến vào.
Đến rồi, hắn lại đến.
Một cửa sổ nhỏ trên gác mái, khuôn mặt
xinh đẹp ngồi xổm canh gác một đêm đột nhiên xanh mét: “Hừ, ác đồ!”
Liễu Thiên Thiên trơ mắt nhìn sở Trần gõ cửa phòng cô cô.
Cô cô tựa hồ có chút khẩn cấp: “Ngươi làm sao giờ mới đến.”
“Có chút chuyện trì hoãn.”
“Nhanh nhanh vào, ta không đợi được nữa ròi.”
Cửa phòng đóng lại.
Chương 1059: Đêm trước
Tuy rằng đêm rất yên tĩnh, nhưng Liễu Thiên Thiên không nghe thấy thanh âm trong phòng.
Một giờ sau, sở Trần đẩy cửa ra, thần thanh khí sảng, nhìn qua tâm tình cực tốt.
Vừa đi được vài bước, Sở Trần ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hướng gác mái nhỏ, vẫy vẫy tay: “Tiểu độc nữ, muộn như vậy còn không ngủ, có phải có lửa giận trong lòng hay không, có muốn tôi cho cô một châm hay không.”
Danh hiệu của Sở Nhất Châm cũng không phải là hư danh.
Liễu Thiên Thiên xì một tiếng, khóa chặt cửa
_ ị
so.
Phòng hỏa phòng đạo phòng sở Trần.
Liễu Thiên Thiên thủy chung nghĩ không ra chính là, cô cô vì sao lại lưu luyến Sở Trần như vậy, ngay cả chờ không kịp loại lời xấu hổ này cũng có thể nói ra miệng.
Chẳng lẽ… Sở Trần thật sự lợi hại như vậy?
Tròng mắt Liễu Thiên Thiên bỗng nhiên mở to tròn…
Mình đang nghĩ gì đây?
Phi phi phi!
Liễu Thiên Thiên thu hồi tâm thần, đặt ánh mắt ở trên mặt bàn Độc Vương Tâm Kinh.
Đây mới là con đường mình muôn đi.
“Còn một ngày nữa…”
Liễu Thiên Thiên tự nói, cô cũng không biết vì sao mình lại nhớ kỹ ngày này, hơn nữa, mấy ngày nay, Liễu Thiên Thiên cũng đang liều mạng nghiên cứu Độc Vương Tâm Kinh, tăng thực lực của mình.
Cô có một ý nghĩ, tại thời điểm sở Trần cùng các đại môn phái ước chiến tại Thanh Phong Quan, nàng cũng đi qua.
Liễu Thiên Thiên không dám nói với cha, thậm chí ngay cả Liễu Mạn Mạn cũng không đề cập một câu, sợ bị bọn họ ngăn cản.
Cô biết một khi xuất hiện có ý nghĩa gì.
Nếu như không phải cùng các đại môn phái kia vây công Sở Trần, đó chính là, giúp đỡ Sở Trần, đối kháng các đại môn phái.
Thanh Phong Quan một ngày sau, không ai có thể chọn trung lập.
Nhưng Liễu Thiên Thiên…vẫn muốn đi.
Hai tay cầm Độc Vương Tâm Kinh khó hiểu, Liễu Thiên Thiên xoay người đi ra sảnh bên phòng, sảnh bên là nơi Liễu Thiên Thiên
điều chỉnh độc dược.
Dựa vào thực lực, cô căn bản không có khả năng giúp được cái gì.
Thủ đoạn duy nhất, chính là độc.
Có lẽ, cô có thể làm cho Độc Vương Tâm Kinh thất truyền nhiều năm, tái hiện trong Thanh Phong Quan.
Dưới ánh đèn, gương mặt xinh đẹp còn có chút non nớt này của Liễu Thiên Thiên, đặc biệt nghiêm túc.
Màn đêm dần dần phai mờ.
Sở Trần lại một lần nữa đi ra khỏi quán nhỏ Tinh La.
Chỉ có điều, lần này, cho đến khi trở lại biệt thự, một đường cũng không bị chặn lại.
Thậm chí bên ngoài biệt thự Tống gia một bộ phận võ giả, thần sắc nghi hoặc nhìn Sở Trần đi vào biệt thự…
Anh ta ra ngoài khi nào?
Không ai đi truy tìm chân tướng Sở Trần vì sao lại đột nhiên từ bên ngoài trở về, bởi vì đã có tin tức truyền ra, Chiến Long Đảo, Đạt Ma Sơn cùng với phái Bắc Đẩu liên hợp lên tiếng, ngày mai 12 giờ trưa, trước chính điện Thanh Phong Quan, sở Trần nhất định phải chia sẻ Thiên Cơ Huyền Trận với võ giả thiên hạ.
Thậm chí võ giả trước cửa biệt thự Tống gia ít đi rất nhiều, phần lớn ánh mắt đều đã tập
trung ở Thanh Phong Quan.
Trưa mai, chính là lúc sở Trần quyết chiến với các đại môn phái.
Bọn họ cũng biết trong lòng, Sở Trần sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
“Trận chiến ngày mai, tuyệt đối đặc sắc.”
“Mặc dù cường giả ba đại môn phái đều xuất hiện, liên hợp các đại môn phái trong giới võ
giả, nhưng thực lực của Sở Trần không kém a, nghe nói trận chiến ba ngày trước của Sở Trần, hơn năm trăm võ giả ngã xuống dưới chân Sở Trần, thực lực của người này gần như yêu nghiệt.”
“Trục Lãng Tam Tiên ở trước mặt sở Trần, ngay cả bản lĩnh đánh lại cũng không có, trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”
“Ta nói cho ngươi biết một bí mật giới võ giả, Sở Trần kỳ thật là võ thần trọng sinh.”
“Các ngươi không cần quá độ phóng đại Sở Trần, đều muốn có được Thiên Cơ Huyền Trận của Sở Trần mà thôi, kỳ thật trong lòng đều biết rõ, Sở Trần sức một mình, làm sao đối mặt với các đại môn phái trong giới võ giả vây công? Theo ta thấy, lựa chọn tốt nhất của Sở Trần, chính là ở trong trận chiến
ngày mai, ngoan ngoãn giao ra Thiên Cơ Huyền Trận.”
Vô số võ giả tràn vào Thanh Phong Quan.
Nếu như giới võ giả có tìm kiếm nóng mà nói, mấy ngày nay Thanh Phong Quan nhất định là vững vàng chiếm cứ vị trí đầu bảng hot search.
Thanh Phong đạo trưởng cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, Thanh Phong Quan lại được giới võ giả biết rõ, đương nhiên, hiện giờ càng nhiều là khóc không ra nước mắt.
Hắn là thủ tịch đại đệ tử của Trương Vận Quốc, trên danh nghĩa Thanh Phong Quan là chi nhánh đạo môn, nhưng trên thực tế, thuộc về phái Kỳ Môn.
Đương nhiên, dưới tình huống các môn phái thế tới hùng hổ, Thanh Phong đạo trưởng không có khả năng làm ra hành động lấy trứng chọi đá, khi võ giả các môn phái leo lên Thanh Phong Quan, Thanh Phong đạo trưởng chỉ có thể chiêu đãi võ giả các phái, trong đó, phái Bắc Đẩu, Đạt Ma Sơn cùng với Chiến Long Đảo, đều sắp xếp phòng thượng hạng.
Hoàng hôn.
Thanh Phong đạo trưởng ở giữa đại điện, quỳ lạy trước: “Thiên Tôn che chở, thiếu chủ nhất định phải tránh thoát kiếp nạn này.”
Thanh Phong đạo trưởng hiểu rõ chuyện xảy ra mấy ngày nay, hắn hoàn toàn có lý do tin tưỏmg, sở Trần một khi vượt qua một kiếp ngày mai kia, từ nay về sau, giới võ giả, sẽ không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản Sở Trần trưởng thành.
Vừa gặp phong vân liền hóa rồng.
“Sư phụ, phòng khách của chúng ta đã đầy người, thế nhưng, còn có người tiếp tục lên núi.” Một đạo sĩ trẻ bước vào.
“Thành thật truyền đạt, bọn họ lựa chọn như thế nào, tùy theo bọn họ đi.” Thanh Phong đạo trưởng khoát tay áo, hắn không có
nghĩa vụ toàn tâm toàn ý chiêu đãi võ giả leo lên Thanh Phong Quan.
Những thứ này, kỳ thật đều là kẻ địch của Thanh Phong Quan.
“Không biết sư phụ đi đâu.” Thanh Phong đạo trưởng thở dài một tiếng.
Phong vân hội tụ Thanh Phong Quan.
Tống gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.